Sài Gòn đêm. Nếu coi việc được ngắm Sài Gòn trong đêm là một đặc ân thì trong chuyến đi lần này, tôi là người may mắn nhất trên đời rồi.

– Xin chào, Sài Gòn hoa lệ!

Sài Gòn tráng lệ khi nhìn qua ô cửa kính lúc máy bay đang dần hạ cánh. Bác trai ngồi cạnh ngó ra và trầm trồ. Tôi tự nghĩ: “Giả dụ như bác ấy là một chàng trai hào hoa nào đó, không biết chừng sẽ là một chuyện tình như trong phim”. Đầu óc tưởng tượng khiến tôi bật cười thành tiếng. Nhưng đáng tiếc là đời thực và phim ảnh còn cách nhau nghìn dặm, nên đừng tin bất cứ hình ảnh nào về việc sẽ có một chàng trai xách đồ cho bạn khi loay hoay ở sân bay hay lúng túng trước quầy check-in. Bài học đơn giản đầu tiên của tôi: Đừng nghĩ đến một tình yêu sét đánh ở những nơi tưởng như sẽ xảy ra, sân bay là một ví dụ.

– Gái ơi gái, xe ôm không gái?

Những tiếng gọi tới tấp. Đồng hồ điểm hơn 12 giờ đêm. Chuyến bay bị trễ so với dự kiến 30 phút. Chiếc ba lô trên vai khiến tôi hơi oải, nhưng tinh thần thì lạ lẫm vô cùng với giọng Sài Gòn đặc trưng ấy. “Gái ơi gái, xe ôm không gái?” Tôi lẩm bẩm theo, vừa đi vừa cười tủm tỉm thích thú. Đây không phải là giấc mơ đúng không? Điện thoại đổ chuông kéo tôi lại với thực tại.

– Cậu đang ở đâu rồi?

– Tớ vừa xuống sân bay.

– Cứ đi theo mọi người ra ngoài nhé. Tớ đợi ở ngoài.

Cường đạp xe tới. Mồ hôi thấm ướt áo. Mới lúc trước đó, tôi còn hơi e ngại khi chờ Cường bên ngoài sân bay. Khoảng không tối đen phía trước và những câu chuyện xấu xí về Sài Gòn khiến tôi lo lắng cứ đôi lúc lại nhấc máy gọi cho Cường: “Cậu đang ở đâu rồi?”. Cuối cùng, Cường cũng tới. Tôi thở phào. Kim đồng hồ đã nhích sang ngày mới.

Đó là chuyến đi của những lần đầu đầy bỡ ngỡ. Một Sài Gòn sôi nổi như những gì được nghe, lần đầu tiên tôi đặt chân tới một nơi xa như thế, và lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm thật tuyệt vời với cậu bạn của tôi.

Trời mùa thu lá rơi rơi. Trước ngày gió mùa về, trời oi bức. Đêm đến gió bắt đầu thổi sâu hơn, lá trên cành rụng nhiều hơn. Những đứa con gái hay thích (giả vờ) lãng đãng như tôi sẽ thấy khung cảnh đó thích thú vô cùng. Miệng cứ cười mà vô tình tim lại nhớ ai.

e141a281-d503-4441-b135-ecdb83e3039f

Lần vô Sài Gòn, Cường là người đã đạp xe đưa tôi đi nhận giải thưởng một cuộc thi viết. Ngày đó, tôi và Cường nào đã thân nhau, vậy mà cứ xưng hô Idol với fanboy tự nhiên lắm. Sài Gòn đông đúc và nóng nực. Vậy mà ngồi sau xe tôi hỏi “Có mệt không?” thì Cường cũng chỉ trả lời “Không”, mồ hôi rơi lã chã. Ngày ấy, Cường bảo cậu thất tình.

Hôm nay gặp, Cường cứ gặng hỏi vì sao tôi lại thích Đinh, quán café nhỏ trên đường Đinh Tiên Hoàng mà nhiều người lui tới.