Thế gian thật lắm diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này. Cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.
Duy vội vã nép mình vào chiếc ô cũ kĩ xám ngoét lôi từ nhà lên, màn mưa cứ liên tục chao nghiêng và sóng sánh, thi thoảng xẹt ngang qua chiếc áo sơ mi trắng, lốm đốm vài chỗ. Cơn mưa kỳ cục, Duy lẩm nhẩm. Trời chỉ vừa ầm ầm sấm chớp từ lúc Duy đặt chân ra đường, nếu không phải vì lớp Hình họa rất lý thú, Duy đã quay vào nhà bật nhạc trùm chăn ngủ lăn quay rồi. Cũng may, nhà Duy chỉ cách trường chừng mười phút đi bộ, chút mưa này không nhằm nhò gì.
Bất ngờ Duy bị đụng ngã, một cái bóng lướt vội qua va phải cậu. Một cô gái. Tóc xõa dài và váy tím. Chiếc ô tím và chồng sách cô ôm trước ngực rơi tõm xuống đất, văng lên một ít nước bẩn. Cô gái lạ không lấy gì làm khó chịu khi bị vấy bẩn chiếc váy đẹp, chỉ nhẹ nhàng phủi phủi người, gật đầu xin lỗi Duy rồi lẳng lặng ôm chồng sách và cầm ô bước đi. Cuộc chạm trán chóng vánh ướt át làm Duy không kịp nhìn kỹ mặt cô gái. Nhưng mùi hương nước hoa dịu dàng còn phảng phất làm Duy đoán cô hẳn rất xinh. Cậu khẽ chép miệng ra chiều tiếc nuối một chút, rồi lại thong thả bước tiếp. Chiếc váy tím nhẹ nhàng và mái tóc đen dài hãy còn đong đưa trong tâm thức.
Lớp học hơi vắng hơn thường lệ, Duy vẫn theo thói quen ngồi gần cuối lớp. Cậu đang loay hoay chuẩn bị bảng vẽ thì giáo viên bước vào. Cô Vỹ luôn thế, xinh đẹp và tươi trẻ. Dù dễ dàng nhận ra mái tóc uốn xoăn của cô bị ướt mưa kha khá, khuôn mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy sức sống. Cô vỗ nhẹ hai tay vào nhau, nhoẻn cười và chào cả lớp.
– Hôm nay lớp hơi vắng một chút. Tiếc thật. – Cô chép miệng – Chúng ta có bạn mới đây.
Nói rồi cô hướng mắt ra cửa, khẽ vẫy tay ra hiệu gọi ai đó vào.
– Từ hôm nay Duy Mỹ sẽ dự lớp Hình họa chung với chúng ta. Các bạn chào bạn mới đi nào!
Duy đang lúi húi tìm cây bút chì ở phía dưới, nghe cô thông báo, cậu bất giác bật cười. “Duy Mỹ, sến sến thế nào ấy không biết!”, cậu vừa lẩm nhẩm vừa ngước lên.
Thế gian thật lắm nỗi diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này. Chiếc váy tím nhẹ nhàng như màu hoa rơi, mái tóc đen xõa dài thi thoảng vài lọn tóc đong đưa chạm nhẹ vào má, cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.
Duy ngẩn người ra trong một khoảng thời gian gần như là vô cùng. Cô gái khẽ mỉm cười, từng chuyển động nhẹ nhàng uyển chuyển trên cơ mặt hoàn mỹ ấy khiến Duy cảm thấy như một cái gì chặn ngang các tĩnh mạch. “Trên đời vốn có người đẹp đến thế này?”.

Tiếng mưa còn đều đều ngoài cửa sổ. Lớp Hình họa hôm nay, Duy không tài nào tập trung được. Đôi mắt cậu, rõ ràng đang bận hướng về một say mê đẹp đẽ khác rồi. Cô gái chẳng như Duy, chỉ mải miết tập trung vào bài học. Nhìn cách cô thích thú lia tay trên bản vẽ, miệng thỉnh thoảng hé cười không thành tiếng, Duy bắt gặp lòng mình rộn rã như giao mùa.
Duy Mỹ, thật kỳ lạ!

Lớp học tan vào tầm bốn giờ chiều. Mưa hãy còn chao nghiêng và lả lướt. Duy vừa định bung chiếc ô ra và thong dong về nhà thì nhìn thấy cô gái đã làm cậu xao lãng buổi học hôm nay đang đứng tựa người vào thành hành lang, đưa tay hứng những giọt long lanh nhẹ tênh. Cảnh tượng đó làm Duy không nỡ nhấc chân đi nữa, cậu khẽ đứng lại, xếp chiếc ô vào, nhẹ nhàng tiến lại gần nơi những hạt mưa đang tí tách rơi vào giữa lòng bàn tay trắng muốt ấy. Cô gái vẫn say sưa với sự thích thú của mình, không nhận ra Duy đang ở rất gần.
– Cậu thích mưa? – Duy bối rối mở lời, khe khẽ.
Cô gái hơi quay mặt lại nhìn Duy, cười nhẹ.
– Một chút.
– Trông như thể rất nhiều.
– Ừ. – Cô gái gật đầu. – Chỉ là mưa Sài Gòn đáng ghét quá. Đỏng đảnh và kiêu kỳ.
Duy cười thành tiếng. Rồi bắt chước cô gái đẹp kế bên, cậu đưa tay hứng lấy vài giọt vui, miệng lẩm nhẩm hát theo giai điệu bài Rhythm Of The Rain.
– Tớ thấy cậu có mang ô. Sao vẫn chưa về?
Cô gái đẹp cất tiếng hỏi làm Duy thoáng giật mình. Cậu bối rối cúi nhìn chiếc ô lấp ló trong ba lô, rồi quay sang cô, nói như chợt nhớ ra điều gì:
– Tớ nhớ cậu cũng có.
Cô gái tròn mắt nhìn Duy, khuôn miệng xinh xắn hấp háy muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng cô không hiểu sao chàng trai này lại nói thế.
– Trước cổng trường, rơi cả chồng sách, cậu nhớ chưa?
Khuôn miệng đẹp “à” lên một tiếng rồi chuyển thành một nụ cười tươi rói.
– Tớ nhớ rồi. Mà cậu không bị vấy bẩn ở đâu chứ? Tớ xin lỗi nhé!
– Tớ thì chẳng sao. Nhưng không phải vì rơi xuống mà hỏng cả chiếc ô đẹp của cậu chứ?
– Ừ. – Cô gái lạ lùng thốt ra một tiếng nhẹ như không.
Khuôn mặt thản nhiên dịu dàng của cô làm Duy bối rối. Cô “ừ” như thể việc đó là hiển nhiên, như hết mưa thì trời sẽ sáng, như qua ngày thì đến đêm vậy, chẳng có gì để bận lòng. Duy chợt nảy ra một ý định. Cậu bật chiếc ô cũ của mình ra, rồi bất ngờ kéo cô gái ấy vào, cười lỏn lẻn:
– Về cùng nhé! Xem như chút tạ lỗi vì làm hỏng ô của cậu. Vả lại, tớ đoán nhà cậu cũng gần, phải không?
Mùi nước hoa thoang thoảng phảng phất rất dịu khi cô khẽ gật đầu. Khuôn miệng vốn đẹp nhoẻn cười một cái trong veo. Phố xá ngai ngái mùi mưa yên lành, bất chợt đẹp lạ lùng trong Duy.
– Sao có thể đẹp đến thế? – Duy thầm thì.
– Gì cơ?
– Tớ hỏi sao cậu có thể đẹp đến thế được?
Cô gái bật cười quay sang Duy, nghiêng đầu:
– Vì tớ là Duy Mỹ.
Duy còn đang ngơ ngác trước câu nói kì quặc của cô bạn thì Duy Mỹ đã khẽ reo lên: “Đến rồi.”. Cô gái lách mình qua chiếc cổng sơn trắng, rồi quay lại mỉm cười với Duy:
– Cảm ơn cậu.
Cả tâm thức và đất trời trong Duy chao nghiêng theo màn mưa, và theo bước chân Duy Mỹ đi khuất. Trên đời, có người đẹp đến thế? Quả nhiên, thế gian thật lắm nỗi diệu kỳ!

Duy nhận ra Duy Mỹ không hề học chung lớp với cậu ở những môn khác. Lúc đầu Duy tưởng cô gái ấy mới chuyển sang học chung ngành với Duy, nhưng cô chỉ học chung với cậu mỗi lớp Hình họa. Và có chút kỳ quặc, trời rất thường xuyên đổ mưa vào những ngày có Duy Mỹ đến. Cô gái lạ như mang những long lanh tươi mát này ghé ngang trời, tí tách trên những hàng mi cong. Vào những ngày mưa ấy, luôn có chàng trai cầm ô đứng trước nhà cô.
– Ơ, sao cậu lại ở đây?