Trong cuốn sách Trở lại khi chugns ta là những người lớn của Ann Tyler, bà Rebecca, 53 tuổi, nói với các cháu của mình: “Khi bà còn nhỏ…, dì Ida của bà có tặng bà một cây nến rất đẹp, cao, màu trắng, với những đường viền trông nhưng ddawngten, cũng màu trắng, chạy thành đường xoắn ốc, lượn theo thân nó. Bà nghĩ đó là thứ đẹp đẽ, thanh lịch nhất mà bà từng nhìn thấy trong đời mình. Bà cất nó vào ngăn kéo tủ, để dành nó cho một sự kiện đặc biệt hay quan trọng nào đó. Ý bà là, lúc đó, bà mới có 8 tuổi. Đâu có nhiều sự kiện quan trọng hay đặc biệt xảy ra khi mình 8 tuổi. Và thỉnh thoảng, dì Ida lại hỏi bà: “Cháu đã bao giờ thắp cây nến đó chưa?”.

“MỖI LẦN NHƯ THẾ, BÀ LẠI ĐÁP: “CHƯA ĐÂU DÌ Ạ, CHÁU ĐANG ĐỂ DÀNH MÀ”.

“Thế rồi dần dần bà cùng không thường xuyên nhớ đến cây nến đó nữa. Cho tới một hôm, phải 3 hay 4 năm sau, bà tình cờ mở ngăn kéo ra và nhìn thấy cây nến hồi trước. Nó đã ngả vàng toàn bộ và còn bị cong lại nữa; nói cho cddungs thì nó thành hình chữ C rồi. Đường viền như ddawngten trước khi giờ đã vỡ vụn ra thành những mẩu nhỏ. Bà chưa từng nhìn thấy ngọn nến đó được thắp lên, chwua bao giờ nhìn thấy ngọn lửa mà nó tạo ra và giờ thì bà sẽ không bao giờ được nhìn thấy. Cho nên, kể từ hồi đó, bà thắp những cây nến của mình vào bất kỳ lúc nào có thể. Thậm chí, bà thắp vài ngọn nến cùng lúc, trong các phòng, vào mọi buổi tiệc, từ tháng Tám đến tháng Năm. Rất nhiều nến”.

de-khep-lai-yeu-thuong (2)

Tôi nhận được một e-mail từ người bạn tên là Jennie. Cô ấy chỉ cho tôi đọc đoạn sách trên và nói thêm rằng, cô ấy cùng có trải nghiệm tương tự với một cây nến được tặng. Cô ấy cùng thấy nó đẹp quá và để dành nó cho đến khi mở ngăn kéo và thấy cây nến đã bị chảy ra từ lúc nào. “Mình đã học được bài học của mình” – Jennie viết – “Và từ đó, đã luôn thắp những cây nến của mình, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng”.

Bạn có đang thắp những cây nến của mình? Bạn có đang sống mỗi ngày thật trọn vẹn? Có đang thực sự tìm ra những tiều tích cực để tận hưởng? Hay bạn đang trì hoãn việc sống hạnh phúc đến một thời điểm nào đó trong tương lai? “Một ngày hôm nay bằng hai ngày mai” – Benjamin Franklin nhắc nhở. Tôi nghĩ, ông ấy hẳn biết rất rõ giá trị của việc thắp những cây nến – và sống trọn vẹn mỗi ngày.

Tôi đã quyết định sẽ thắp những cây nến của mình, ngay HÔM NAY. Tôi đã quyết định sẽ tìm những lý do để yêu quý và trân trọng mỗi ngày như thể hôm nay là tất cả những gì tôi có. Và nếu những “cây nến” đó cháy hết, cũng không sao. Bởi vì như vậy tức là tôi đã thay thế chúng bằng những kỷ niệm đáng nhớ suốt cả đời. Mà theo tôi thì như thế là một sự đánh đổi xứng đáng ■