(iBlog.vn) Thì ra, chuyện anh nói với Hoa và dân làng chỉ là gian dối. Anh dối trời, dối đất, dối cả tình Hoa.

1.
Hoa nằm im lắng nghe tiếng gió đầu đông rít qua khe cửa. Cái mái này chắc lại phải tốn khối tiền để sửa thôi, chứ chẳng ổn được rồi. Hoa đưa mắt đếm những ô ngói còn có thể dùng được và những ô không hề khả quan. Cái nhà xây từ những năm sáu nhăm tới giờ, cũng đến lúc phải hỏng. Hoa thở dài, ôm chồng đã ngủ rất say.
Cửa sổ bỗng bật tung. Gió rít mỗi lúc một mạnh, nghe lào xào những lá. Chắc bụi tre phen này bị tuốt đến trơ trụi. Hoa ngồi dậy, với tay định đóng cánh cửa ở phía cuối giường.
Nhưng Hoa sững lại khi nhìn vào khoảng tối mênh mông. Ngoài kia là vườn chuối, có vài bụi tre, ban ngày Hoa vẫn ra đó, nhưng sao đêm về nhìn thấy sợ. Đêm đen đặc không một chút ánh sáng, những tàu lá chuối như những bàn tay vẫy vẫy Hoa. Nghiêng ngả. Hoa rùng mình. Từ khi về nhà chồng, đã năm tháng rồi nhưng cô không dám ra vườn sau nhà buổi tối. Cũng chưa bao giờ dám mở cửa ra, dù mùa hè vừa qua trời nóng muốn chết. Hoa sợ mơ hồ bóng tối nơi đây. Cô vốn từ thành phố về, nên chưa bao giờ cô phải sống trong bóng tối.
Hoa khẽ bám thay vào thanh cửa, kéo mạnh.
– Két! Kẹt! Két…
Âm thanh cọt kẹt từ bụi tre đang ngả mình về phía cửa, và gió như trêu đùa, cứ giằng co cánh cửa với cô, không cho đóng.
– Anh! Anh ơi!
Chồng cô trở mình, làu bàu:
– Gì thế em? Khuya rồi không ngủ đi?
– Anh đóng giúp em cánh cửa, gió to quá, em lạnh!
Bất đắc dĩ chồng Hoa mắt nhắm mắt mở kéo cánh cửa vào, chốt lại. Rồi anh lại vật ra giường, ngáy o o như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoa nằm trằn trọc, hai mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Tự nghĩ về tình yêu dành cho anh, và công sức cố gắng thuyết phục gia đình cho lấy anh. Giờ đây, Hoa sợ cuộc sống ở vùng nông thôn này. Gia đình cô cấm cản vì sợ Hoa khổ. Nhà anh nghèo, lại chẳng còn bố mẹ, đã có một đời vợ, nhưng Hoa cương quyết lấy. Cô nghĩ rằng chỉ cần bên người mình yêu là hạnh phúc. Và đâu dễ dàng tìm được một người đàn ông tốt như anh. Nhưng gần đây cô cảm thấy anh không còn tốt như thuở ban đầu yêu cô. Có những lúc anh nóng tính, quát cô, còn có lần định đánh. Hoa không biết mình có sai lầm khi lấy anh hay không.
Hoa thở dài. Tiếng thở dài lẫn vào tiếng cót két từ phía bụi tre.
– Hu hu… hu hu… hú hú… ư… ừ… ư… hu…u…u u…
Nghe như tiếng khóc. Hoa nằm không dám thở, nghe ngóng. Rõ là tiếng đàn bà khóc. Cô chui vào chăn, run lẩy bẩy:
– Anh ơi! – Hoa lay lay chồng – Nhưng anh ngủ say quá, không hề nhúc nhích.
Hoa lặng im, nghe tiếp. Có tiếng cào trên vách tường. Hình như một vật gì đó cứng đang cào trên vách tường bên ngoài cửa sổ. Nghe càng lúc càng gần.
– Hu hu… hu…
Hoa choáng váng khi cánh cửa một lần nữa bật ra. Lay chồng không được, cô đành ngồi dậy đóng cửa. Nhưng vừa cho tay ra khoảng không, có cái gì mềm, ướt nhũn và lạnh ngắt chạm vào cô. Hoa giật thót, rụt tay lại.
Hoa vừa nhìn ra cửa vừa lay chồng thật mạnh. Nhưng người chồng của Hoa vẫn không nhúc nhích. Cô run lẩy bẩy mình khi thấy làn da của chồng mình ướt ướt, lạnh và nhũn như thứ gì vừa chạm vào Hoa ở ngoài cửa kia. Hoa quay nhìn chồng. Trong ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến, người nằm cạnh Hoa không phải là chồng cô, mà là một đống gì đó hình người, đen sì. Chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra, thì người đó quay lại. Trời ơi, cái mặt méo mó, trắng đen, bầy nhầy cười với Hoa. Đó không phải mặt người…
Cô hốt hoảng nhảy khỏi giường, chạy một mạch ra ngoài:
– Cứu… cứu… c… ư…u…
Hoa thốt không lên tiếng. Cô ngã sấp như vấp vào một thứ gì đấy. Mê muội.

tinh-gan-nhu-tinh-yeu

2.
Khi cô tỉnh lại, cô thấy mình đang trên không trung. Vì đất ở dưới kia, vườn chuối ở dưới kia. Hoa mở to mắt nhìn những cành lá đang bâu chặt lấy mình. Trời ơi, cô đang trên ngọn tre? Làm thế nào cô trèo nên bụi tre gai này được? Làm thế nào mà cô nằm trên này nhưng không ngã?
Hoa cố gắng leo xuống. Gió vẫn rít từng hồi lạnh buốt, tiếng khóc ban nãy nỉ non, càng lúc càng rõ…
Cuối cùng thì cô cũng đặt được chân xuống đất. Đi đâu bây giờ? Bốn bề đen quánh, không thể định vị phương hướng. Bất giác, có tiếng ai đó thì thầm:
– Hoa ơi!… Theo… tôi…
Cô rẽ lá chuối, đi theo tiếng gọi, đầu hoàn toàn trống rỗng.
Một chiếc giếng? Trước mặt cô là một chiếc giếng? Nó có vẻ đã không được sử dụng từ rất lâu. Ai đó đã đè tảng đá to lên miệng giếng. Và tiếng khóc bật ra từ đó.
Hoa vần tảng đá ra, lấy hết can đảm hỏi vọng xuống:
– Ai? Ai ở dưới đó?
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng khóc vang lên.
Một bàn tay đặt lên vai Hoa từ đằng sau. Cô giật thót, quay lại:
– Hoa! Em ra đây làm gì thế? Anh không thấy em đâu, định dọa anh chết à?
– Anh! – Hoa đứng dậy ôm chầm lấy chồng. Đúng là anh. Dường như cô hoa mắt, ngã vào vòng tay anh. Một cảm giác bồng bềnh bồng bềnh…

3.
Sáng, Hoa tỉnh dậy bởi nghe tiếng gọi nhốn nháo. Như rất nhiều người đang gọi Hoa. Cô thấy toàn cơ thể đau ê ẩm. Các khớp như bị chuột rút, cứng đờ, không thể cử động.
Hoa mở mắt, mọi thứ mờ mờ hiện ra. Trời có vẻ còn rất sớm, vì Hoa thấy lạnh và sương mù dày đặc. Trời đất, Hoa đang ở đâu thế này? Giữa bụi tre gai?
Cô chưa lịp định thần chuyện gì đang xảy ra với mình, cố nhớ lại, nhưng chỉ mơ hồ. Đêm qua, anh đã bế mình vào nhà rồi mà. Cô cảm thấy như vậy. Sao giờ cô còn nằm ở đây?