1. Đó là một sáng mùa hè, nắng vàng như mật ong trải nhẹ trên vạn vật.

– Đúng rồi, phải viết như thế chứ! − Len xuýt xoa, nhìn tôi với vẻ tán thưởng.

Dù rằng không biết sau lần thứ năm nàng bắt tôi chỉnh sửa từ ngữ thì các bạn – những người đang đọc câu chuyện này − đã cảm nhận được không khí đầy ngọt ngào để mở đầu cho những gì tôi sắp viết hay chưa. Nhưng có lẽ Len đã đúng, vì mỗi lần nghĩ lại, tôi đều cho rằng đó là một sáng mùa hè rất ngọt. Nắng vàng như mật ong trải nhẹ trên vạn vật…

Tuần trước, tôi và Len rủ nhau đi hội chợ sách để chào-mùa-Hè! Dù rằng mùa hè đã thực sự bắt đầu từ cả tháng trước, và chúng tôi đã lỡ mất kế hoạch ban đầu. Nhưng biết sao được, ngân sách mua sách cho kế hoạch chào mùa Hè này đã phá sản khi còn chưa được lập ra chỉ vì đợt đi hội chợ sách để chào-mùa-Xuân cả hai đã tiêu tốn gấp đôi.

Đương nhiên, dù có là một bookaholic lâu năm đi chăng nữa thì thi thoảng vẫn sẽ “không may” mà rước phải vài cuốn sách dở tệ và lạc “gu” về nhà. Nhất là tôi và Len lại thuộc dạng khá phù phiếm khi “thi thoảng” lại chọn sách chỉ vì… cái bìa đẹp.

Và trong đợt mua sách chào-mùa-Hè ấy, tôi đã rước “nhầm” một cuốn sách dở tệ, của một tác giả Việt còn khá trẻ, với cái tên mang đậm phong cách Nhật Bản. Và với cái bìa được vẽ tinh tế với cách pha màu cực kì sáng tạo, tôi đã chính thức “fall in love”. Người vẽ bìa là Min, một họa sĩ thi thoảng vẽ minh họa cho truyện ngắn của tôi trên một tờ báo tuổi teen. Trên facebook Min có cả một fanpage với hàng chục ngàn fan. Thế nên tôi tự an ủi mình rằng tôi không phải là kẻ phù phiếm duy nhất.

Tôi đã thử đọc nhưng không sao nuốt nổi cuốn sách này. Và thường thì khi không thể đọc được một cuốn sách, tôi hay tự huyễn hoặc bản thân bằng những tách trà. Có vẻ trà sẽ làm bookaholic cảm thấy sức chịu đựng của mình tăng thêm đáng kể. Có vẻ là vậy, chí ít là với tôi.

a (7)

2. Mọi người thường bắt gặp một cô nàng bookholic trông vô cùng dịu dàng khi ôm cuốn sách với tách trà vào mùa đông. Nhưng điều đó không có nghĩa là vào mùa hè thì bookholic không ôm cuốn sách với tách trà nóng ấm. Thế nên dù đó là một sáng mùa hè có nắng vàng như mật ong thì tôi vẫn cứ đến Sky − quán trà “ruột” của mình − như thường lệ.

Nhưng đương nhiên, không phải bookholic nào cũng sẽ ôm cuốn sách với một tách trà, kể cả đó là mùa nào. Như Len, nàng thích những nơi ồn ã hơn. Thi thoảng tôi vẫn thắc mắc, không biết làm sao Len có thể “gặm” hết được cuốn sách mình không ưa thích? Có lẽ sức chịu đựng của Len tốt hơn tôi.

Sky nằm lặng lẽ trong một góc phố khá khuất, rời xa mọi ồn ào. Tôi đã phải đi đến mỏi nhừ cả chân mới tìm được một quán trà vừa không quá xa nhà vừa không quá đông khách như thế này. Có lẽ mọi bookaholic đều có tính kiên nhẫn thiên bẩm, hoặc là, luôn kiên nhẫn hơn bình thường một chút.

Dù là khách quen nhưng tôi không có chỗ ngồi cố định. Thật ra thì vài lần đầu tôi luôn cố tình chọn bàn thứ ba dãy trong cùng, cách xa cửa sổ nhất. Đó không phải là một vị trí đẹp, nhưng không phải mọi người đều không thích nó. (Không thì tại sao tôi lại chọn nó cơ chứ!) Nên không phải lúc nào vị trí ấy cũng luôn trống để đợi tôi đến cả. Vài lần phải giương mắt nhìn vị trí yêu thích đã bị chiếm mất, tôi trở nên tùy tiện hơn. Nhưng tôi vẫn sẽ ngồi ở bàn thứ ba dãy trong cùng ấy, nếu nó không có ai ngồi.

Sky hôm nay rất vắng, tôi không thấy vị khách nào, thậm chí cả chị chủ quán kiêm phục vụ quen thuộc cũng đã đi đâu mất. Vì lẽ ấy nên may thay, vị trí yêu thích của tôi còn trống. Tôi hồ hởi lại gần, cảm giác được lên cót tinh thần dù rằng mình sắp “phải” nghiền ngẫm một cuốn sách dở tệ.

Đến gần tôi mới thấy ở góc bàn có một tập giấy A4. Trên bàn hay dưới ghế cũng không có balo, túi xách hay đồ đạc gì khác nữa. Có lẽ nó bị người ta bỏ quên ở đây. Tôi tò mò giơ lên xem. Tờ đầu tiên là một bức tranh chì, được vẽ rất cẩn thận.

Đó là một con sông rộng vô cùng, hai bên bờ là những ngôi nhà nhỏ như những cây nấm. Hàng cây ven bờ thì treo đầy những ngôi sao lấp lánh của bầu trời đêm. Và ở giữa lòng sông, chàng trai đang ngồi trên… “Ôi!” (Tôi thốt lên, sau khi xác định được chắc chắn thứ-mình-cần-gọi-tên). Chính xác thì chàng trai đang ngồi trên một cây đàn ghita. Bức tranh này làm tôi nghĩ ngay đến những câu thơ mà mình cực kỳ yêu thích: