Sân trường lấp đầy những âm thanh nhốn nháo. Tia sáng xiên khoai từ những kẽ lá xanh khẽ khàng in những vệt vàng nhạt trên những bệ cửa sổ. Những dãy bàn nối nhau kéo dài trong mỗi lớp học. Tiếng cười đùa bất chợt vang lên từ một nhóm sinh viên ngồi trên ghế đá. Mọi thứ đều không ngừng chuyển động.

Trừ một người…

Cô gái ngồi trên bậc tam cấp, mái tóc nâu cột cao khoe chiếc cổ thanh cao, môi cô mím nhẹ và đôi mắt chỉ chú mục vào quyển sách của mình. Tiểu thuyết ư? Đúng là một cách giết thời gian đầy lãng mạn. Cô gái ngồi đọc tiểu thuyết hướng mặt ra sân trường nhộn nhịp – cái hành động dường như tách bạch với mọi thứ đó lại trở thành vẻ tò mò dành riêng cho Phong.

Nhìn đủ chưa nhỉ? Nhìn rất lâu rồi! Hơn nửa tiếng ấy!

Cô gái ấy vẫn ngồi yên và đọc như muốn gặm nát quyển sách đó ra. Phong thở dài và cậu bắt đầu thiếu kiên nhẫn cho việc cứ chôn chân một góc nhìn cô ấy thế này.

Biết sao được! Cậu chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi ở một góc ngắm cô ấy. Ừ thì người ta đang giận đấy! Con gái là chúa ẩm ương, giận rồi huề, huề rồi lại giận. Nhưng mà hình như lần này cô ấy giận hơi dai.

accept_yourself_by_hard_to_be_a_girl-d3bfxsa

Phong đưa tay đẩy cái kính cận bị trượt xuống sống mũi lên. Cô gái 6 tháng 13 ngày làm quen giận cậu rồi.

Phong ngẫm nghĩ mãi, cậu sai ở đâu nhỉ? Sai là đứng giữa sân trường đại học cùng một bó hoa hồng to thật to lên tiếng xin phép đeo đuổi người ta sao? Linh không thích Phong ư? Ừ, không thích thì từ chối nhẹ nhàng thôi! Sao mà gay gắt? Sao mà cáu kỉnh? Sao mà làm lơ cậu? Sao mà lạnh lùng với người ta? Sao mà làm cậu không dám mon men lại gần làm huề? Con gái ơi là con gái!

Cậu vò đầu, xụ mặt, cô gái ấy không thèm đếm xỉa cậu nữa. Có thứ cảm giác ngột ngạt gì đó len lỏi trong lòng. Bứt rứt ghê gớm lắm!

Cậu vẫn còn nhớ cái ngày đầu tiên gặp cô ở shop lưu niệm, cô gái nằng nặc xin cậu nhường cho cô chiếc phong linh màu tím. Cậu nhất quyết không nhường.

Chỉ là một chiếc phong linh hơi cầu kì lớp thủy tinh sơn màu tím nhạt và in hình búp bê cầu mưa nho nhỏ trên đó, cùng những thanh kim loại tím và tua dài bằng lông vũ tím mịn. Tím tất tần tật. Em họ phong là con gái, tất nhiên con gái thích mấy thứ điệu đà này.

Lí do sao phải nhường vậy? Cậu vất vả lắm mới tìm ra nơi có bán chiếc phong linh tím hệt như tấm ảnh của nhỏ em họ chụp, quà sinh nhật của nó chỉ cần chiếc phong linh. Cậu không muốn nó cấu véo cậu cái tội hứa lèo. Ờ, có thể qua loa rằng cậu lang thang khắp Sài Gòn mà không tìm ra, nhưng rõ ràng phong linh tím đã cầm trên tay, chỉ còn đem ra quầy thanh toán là xong. Cớ sao phải nhường cho đứa con gái lạ hoắc này?

“Xin cậu đấy! Tôi cực khổ lắm mới tìm ra! Nó là cái độc nhất vô nhị đấy. Kiểu dáng này đã qua đợt sản xuất lâu rồi. Ở đây còn nhiều kiểu lắm, cậu tha hồ chọn đi.”

“Nhưng tôi cũng đi tìm nó, phong linh tím mà con bé em lẽo đẽo theo đòi. Tôi sẽ tan xác nếu không mang về được cho nó, hôm nay là sinh nhật em họ tôi. Tha cho tôi đi!”

Cô gái ấy không còn đáp, đôi mắt chỉ là một biểu cảm buồn bã, rồi quay đầu bỏ đi. Lúc đó, tấm hình mẫu chiếc phong linh trên ảnh chụp đặt trên kệ tủ bằng thủy tinh vô tình rơi xuống. Cô gái nhặt lên, tăm tia:

“Sao cậu có nó?”

“Em tôi đưa ảnh mẫu đấy! Tôi thấy nó in từ một tấm ảnh post trên Facebook.”

“Facebook của em cậu là Nắng Thủy Tinh?” Cô gái tiếp tục hỏi dồn.

“À, hình như vậy.”

Lúc đó, cậu đã thấy một nụ cười xán lạn trên môi cô, rất tự nhiên, chiếc phong linh tím bị nẫng đi một cách nhanh chóng trong vài giây không phòng bị đối phương. Phong bị cướp đi chiếc phong linh ngon lành thế đấy. Cô gái thanh toán tiền và chiến lợi phẩm đã nằm trong hộp chống va đập.

“Sớm muộn Nắng Thủy Tinh cũng gửi nó lại cho tôi, chúng tôi là bạn trên Facebook. Dạo trước tôi có post tấm ảnh chiếc phong linh treo trên ban công với hi vọng mua lại kiểu tương tự. Cô bé có hứa sẽ tìm ra cho tôi. Gửi lời cảm ơn cho con bé hộ tôi nhé!”

Cô gái mỉm cười tự nhiên, phút chốc nụ cười đó trở nên đầy quang đãng. Phong vẫn nhớ mãi kiểu cười lâng lâng vui vẻ của cô ấy và cả hương nước hoa rất dịu khi cô lướt qua bên cậu, bế một con gấu bông to đùng buộc cậu ôm lấy. Giọng nói đó tràn ngập hoan hỉ:

“Gửi cho Nắng Thủy Tinh món quà này nhé, thay tôi chúc nó sinh nhật vui vẻ. Cảm ơn cậu.”

Chỉ vậy thôi mà cậu đã bị cuốn vào nụ cười ấy. Vì Phong chưa thấy ai cười một cách mãn nguyện vậy, vừa hạnh phúc vừa có nét ấm áp như muôn ngàn tia nắng phương Nam được giấu kĩ trong khuôn miệng đáng yêu kia. Cậu chợt nghĩ nếu đụng mặt cô tại một con phố cổ, thành phố nơi cậu lớn lên, chỉ cần một nụ cười này cũng khiến cái rét của đông phải ngượng ngùng trốn mất biệt.

“Cho tôi cái tên của cô được không?”

“Tôi tên Linh.”

À, hóa ra cũng tạo hóa cũng có duyên thật, tên cậu và cô ghép lại vừa vặn là món đồ lưu niệm xinh xắn đã khiến cả hai quen nhau: Phong – Linh.

“Còn tôi là Phong, Nguyễn Hàn Phong.”

Nguyễn Hàn Phong, cái tên nghe đã thấy lạnh buốt xương rồi. Ngay từ ngày đầu tiên Linh gặp cậu, cô ấy đã bảo: