(iBlog.vn) Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người. Nếu họ muốn đi thì cứ để họ đi, đừng níu kéo làm chi. Hãy cứ nghĩ rằng, họ ở bên cạnh ta không vui, cho nên họ ra đi để tìm tình yêu đích thực. Nhìn ai đó ấm êm, bình an, bản thân ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối. Vì vậy, đừng oán trách, đừng hận thù. Hãy chúc phúc cho họ. Yêu thật lòng mọi thứ sẽ hóa cao thượng.

***

Khi yêu, tất nhiên là rất hạnh phúc. Cô cũng vậy, cô đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào của anh. Mỗi chiều tan học, cô luôn đứng chờ anh ở trước cổng trường. Sau đó, anh sẽ chở cô đi lòng vòng khắp phố. Ngồi sau xe anh, cô thấy lòng mình yên bình và tin cậy. Anh tài giỏi, xung quanh anh có nhiều bóng hồng vây quanh vậy mà không hiểu sao anh lại chọn cô – một cô gái tầm thường, khờ khạo chẳng có gì nổi bật dù chỉ là một cái tên. Nhiều lần cô thắc mắc, định hỏi anh nhưng lại thôi. Vì cô biết anh nhất định sẽ cốc nhẹ vào trán cô và cho đó là câu hỏi ngớ ngẩn.

Dựng xe bên cạnh, anh và cô ngồi xuống ghế đá. Trên con đường ngập lá, chỉ có một chiếc ghế đá duy nhất. Chiều êm ả trôi. Những ngọn gió mùa thu tấu lên khúc nhạc dập dìu làm cho cảnh vật thêm tĩnh lặng và thơ mộng.

“Anh này…” Cô hỏi trong khi anh đang bấm điện thoại.

“Sao em?” Anh thờ ơ.

“Hôm qua, em trông thấy anh và Linh…” Cô ngập ngừng. Linh là bạn thân của cô.

“Thế thì sao?”

“Dạ, không có gì.” Cô nhoẻn miệng cười.

Anh nhìn vào mắt cô. “Anh có rất nhiều bạn, nam cũng có mà nữ cũng có nhưng điều quan trọng tất cả chỉ là bạn thôi. Em hiểu không?”

Một thoáng suy tư, cô cười tươi. “Em tin anh mà.”

Cô tin anh, không một chút mảy may ngờ vực. Một niềm tin tuyệt đối.

Anh vừa học vừa làm mà vẫn học rất giỏi. So với anh thì cô kém xa nên cô lúc nào cũng cố gắng hoàn thiện bản thân, cố gắng mang đến thật nhiều niềm vui để anh tự hào khi đi bên cạnh cô.

Nhưng rồi cô nhận ra khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa. Những cuộc gọi hỏi thăm thưa dần. Không còn những tin nhắn quan tâm, hỏi cô đã ăn uống gì chưa vì cô rất hay bỏ bữa. Cô nghĩ rằng, chắc là do anh bận. Một tuần, hai tuần rồi một tháng anh không gặp cô. Mỗi lần cô đề nghị gặp nhau, anh viện lý do rằng ‘Anh bận rồi’. Không muốn làm anh phật lòng nên cô đã không hỏi anh đi đâu, làm gì. Cô tin anh. Chỉ thấy buồn nhiều hơn trước. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho anh ‘Anh đừng thứa khuya làm việc nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe.’ Anh trả lời cô chỉ vỏn vẹn một dòng tin ngắn ngủn. ‘Ừ, anh biết rồi!’ Lạnh lùng, vô cảm. Không còn câu ‘Chúc em ngủ ngon’ ở đằng sau. Cô thấy môi mình mặn đắng. Nước mắt rơi từ lúc nào.

b8110efc8f918f5abeff23d1ac517d0d0ddf29ce

Những ngày trôi qua, cô đến trường một mình. Tan học, theo thói quen, cô đợi anh ở chỗ cũ nhưng không thấy anh đâu. Sân trường vắng tanh mà cô vẫn đợi rồi cô sực nhớ ra chắc là anh đã về từ lâu. Ngốc thật thế mà cứ chờ. Cô ra về, đi xe buýt. Kể từ dạo đó, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Ngược dòng quá khứ, cô lặng yên để cho nỗi nhớ ùa về. Cô chỉ thấy vui khi hồi tưởng lại những ngày tháng đã qua.

Chiều nay, cô đi chung xe với Linh. Rẽ vào quán trà sữa ven đường. Linh gọi hai ly rồi trịnh trọng nói.

“Mày biết anh T. của mày đã làm gì không?”

Cô tròn mắt. “Làm gì là làm gì?”

“Tối hôm kia, anh ta rủ tao đến văn phòng của anh ta nhưng có bạn tao bên cạnh nên đã từ chối.”

Cô lặng người đi. Linh nói tiếp.

“Mày nghĩ thử xem, một nam một nữ ở trong một căn phòng vào ban đêm, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

Sao lại là Linh mà không phải là cô. Cô không lên tiếng, cố tỏ ra bình thản để che giấu đi cảm xúc hỗn loạn bên trong.

“Này, mày không sao chứ?” Linh gõ tay xuống mặt bàn.

Cô giật mình. “À, không!”

“Người yêu của mày, nói thế nào nhỉ… thật đáng sợ.” Linh rùn vai.

“Thế những lần mày đi chơi với anh ấy thì sao? Không sợ à?”

“Mày không nghe câu này sao “Tri nhân tri diện bất tri tâm”, mới ngày đầu quen nhau hẳn nhiên là phải để lại ấn tượng đẹp rồi về sau… ai biết…” Linh nhún vai, thôi nói.

Cô lặng nhìn những hạt trân châu trong ly. Rốt cuộc nguyên nhân vì đâu?

Lần gân đây nhất, cô có gặp anh. Cô chỉ hỏi ‘Dạo này anh bận lắm hở?’ Anh đáp ‘Ừ, anh bận lắm.’ Lạnh nhạt, vô tình. Trái tim cô nhói đau nhưng vẫn chịu đựng, vẫn cố nở ra một nụ cười gượng gạo.

Thời gian trôi nhanh. Mùa thu qua đem mùa đông đến. Mùa đông lạnh như lòng cô giá băng vì anh hờ hững. Cho đến một ngày, một ngày nắng nhạt cũng là ngày sinh nhật của anh. Cô tự tay làm một món quà rồi đem đến nhà anh. Không báo trước vì cô muốn cho anh bất ngờ. Cô đến thấy cổng không khóa, cô đoán là anh có ở nhà. Cô mở cửa nhè nhẹ. Ôm hộp quà vào lòng, cô nghĩ đến gương mặt vui mừng của anh và mỉm cười vu vơ. Được làm chút gì đó cho anh không phải vì vật chất, cô thấy mãn nguyện lắm rồi. Với cô, chỉ cần anh được vui. Thế là đủ.