Chiều vàng, vàng như phiến lá úa, như tấm ảnh cũ kỹ bị phủ một lớp giấy kính ngả màu. Khung cảnh ảm đạm dễ làm kỷ niệm bật khóa hộp rương nơi chúng bị nhốt để ùa trở về. Ô cửa sổ hình chữ nhật đưa ánh nhìn của tôi đến bụi hồng trước mắt. Rồi bất chợt, cũng khung hình ấy lại biến thành một tấm phim với muôn vạn cánh cửa mở hé mời mọc. Từng bóng hình nhạt nhòa lướt nhanh trước mắt. Tôi thấy mình tách rời với thực tại, đối mặt với quá khứ, một hiện thực đảo ngược như chiếc bóng trong gương, và dĩ vãng nhập nhòa trước mặt.

Bỗng dưng tôi cảm thấy hoang mang. Một kỷ niệm không tên bay vờn trước mắt. Tôi lắc đầu xua mạnh những hình ảnh huyền ảo đang bám víu, hòa nhập vào khung cảnh quanh đây.

Chiều hoang. Một buổi chiều vàng vọt phủ xuống khu phố bé nhỏ. Lời ca từ chiếc máy hát buông từng ô tròn xoáy hồn tôi vào một khúc điệu tê tái. Ngoài kia, sự yên tĩnh kéo dài. Chỉ hiếm hoi bị đứt quãng bởi một chiếc xe lướt ngang, hay bởi xâu chìa khóa khua vang trong túi người bộ hành.

Tôi đến thăm em với tâm trạng không vui. Không khí khô khốc buổi giao mùa làm tôi bứt rứt. Gần đây, một sự trông đợi không tên lại quay về phá vỡ sự bình yên trong tôi.

– Anh làm sao nhỉ?

Câu hỏi của em kéo tôi trở về với thực tại.
Tiếng gọi của người con gái đường đột, vỡ òa giữa bầu không gian tĩnh mịch giống như một ngày oi bức trời đổi gió trút mưa như thác đổ. Người con trai đứng trước ô cửa sổ không quay lại. Anh lơ đãng lắc đầu. Cô gái nén tiếng thở dài. Cô loay hoay ngắt đi vài cành hồng khô héo giữa những đóa hoa còn nở rộ trong bình. Buổi chiều hắt những giọt nắng vàng úa vào căn phòng khách tĩnh mịch, tạo những vết sáng loang lổ trên tường. Chiếc máy hát vẫn rên rỉ mỗi một giai điệu sầu não. Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động, làm sao em biết bia đá không đau. Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng. Ngày sau sỏi đá cũng cần… “có em!” Tiếng cô gái nhí nhảnh át lên tiếng nhạc. Người con trai quay lại. Anh mỉm cười. Cô gái nháy mắt:
– Thế mới dễ thương chứ. Lâu lâu Miên cứ trầm ngâm là em cảm thấy bất an làm sao ấy.
Người con trai lắc đầu, thanh minh.
– Đâu phải anh ít nói là anh phải thế nào đâu.

benedicte_by_la_child-d3amv3o

Người con trai cao gầy. Trên gương mặt lạ nhất là đôi mắt. Chúng đen thăm thẳm, lông mi dài, rũ xuống như những vạt liễu in bóng trên mặt nước hồ. Đôi mắt mơ màng luôn sẵn sàng bước vào mộng. Anh có vẻ trí thức hơn là nghệ sĩ. Nhìn anh, người ta có thể đoán ngay anh là người ít nói. Kín đáo nữa là khác! Người con trai bước khẽ đến tủ sách. Anh lựa một quyển bìa đỏ, dầy cộm. Đôi tay thông thạo lật tới một trang, rồi anh trầm ngâm chuyển sang Việt ngữ những giòng thơ Pháp:
– Tôi thường có những cơn mơ lạ kỳ và thấm lòng
Về một người phụ nữ không tên, mà tôi yêu và yêu tôi
– Và mỗi lần nàng xuất hiện không giống như lần trước (ma quái hỉ)
Nhưng cũng không quá mức xa lạ, vẫn yêu, và vẫn hiểu tôi.
Cô gái dịch hai câu kế trong bài thơ của Verlaine dễ dàng như một bài học đã được thuộc kỹ. Cô cười. Nụ cười buồn, không còn hồn nhiên như vài phút trước kia.
– Hình như anh chỉ biết sống trong mơ, Miên ạ.
Người con trai im lặng. Giữa họ thường có biết bao lần im lặng để che lấp những cơn lúng túng, hay những bí ẩn riêng tư không thể thổ lộ.
Em chuẩn bị phụ mẹ dọn cơm chiều nên tôi xin phép ra về. Đi tới xe rồi mà câu nói của em vẫn còn làm tôi suy nghĩ. ” Anh chỉ biết sống trong mơ.” Tôi quay nhìn lại. Cánh cửa đã khép kín từ bao giờ. Em không đứng vẫy tay như thường ngày. Lại những hờn dỗi con gái! Tôi rảo bước đến chiếc xe trắng loáng đậu bên vệ đường, rồ máy, rồi vẫn như phân vân vì một lý do gì, tôi lại quay nhìn ngôi biệt hự của gia đình em lần nữa. Bức tường đá trắng, nay đã bị rêu phong giữa các kẽ gạch, đang đổ dần sang màu xám xanh. Quanh nhà em ở là một mảnh vườn trồng tỉa đủ loại hồng. Các hòn sỏi muôn màu được xếp cố định thành một vòng tròn quanh mỗi bụi hồng gây cho tôi ý tưởng về những cuộc đời nằm yên phận trên giòng thời gian. Nơi em định cư có một vẻ gì cố định, vững chắc làm lắm lúc đến thăm em, tôi cảm thấy mình còn quá long đong. Thế giới của tôi có em, nhưng tôi vẫn níu kéo những thói quen ngày trước. Tôi vẫn còn là tôi, một kẻ lang thang không định hướng. Tôi cũng chưa muốn ngừng chân để phải nhìn lại suốt chuyến xe thời gian mình đã bước qua. Tôi sợ kiểm điểm lại bản thân.