Tôi từng nghĩ không có chuyện gì kì cục hơn chuyện một con gà bỗng nhiên sinh ra có bốn chân hay một con rùa có hai cái đầu, nhưng rốt cuộc thì những gì tôi quy kết lại có thể cười vào mặt tôi một cái khi mà những điều đó chỉ là chuyện cái vỏ ngoài vì con gà bốn chân thì vẫn là con gà, con rùa hai đầu thì vẫn là con rùa, nhưng chuyện của chính tôi lại không đơn giản được như vậy, tôi là con gái, nhưng lại không phải là con gái.

Tôi là một Lesbian.

Tôi vẫn luôn giống một thứ kì cục ngay từ khi còn nhỏ, bị tẩy chay từ hồi mẫu giáo vì nhận thức quá chậm, lên cấp một cũng chẳng khá hơn khi học hành dốt nát, lầm lì và luôn làm mấy trò theo mọi người nói là kinh dị như ngồi bốc đất lên định ăn. Tôi cũng không cần được tiếp nhận, chỉ chơi với mấy đứa con gái cạnh nhà. Nhà tôi ở một khu chung cư, mỗi gia đình có một căn phòng nhỏ mà ban ngày hay ban đêm, bố mẹ làm gì thì trẻ con cũng đều có thể thấy cả nếu chúng để ý và hứng thú.

Sống chừng ấy năm tôi vẫn không bị gia đình phát hiện, mẹ thường xuyên mua váy cho tôi, và tôi vẫn chấp nhận mặc chúng. Hơn nữa, lúc chưa đủ 18 tuổi, tôi cũng chưa thể xác định rõ ràng cuộc đời mình sẽ đi về đâu sau này, mỗi lần nghĩ đến một ngày nào đó phải dọn về chung sống với một thằng con trai mà tôi sẽ gọi là chồng, tôi ngán ngẩm không nghĩ nữa. Bởi vậy mà tôi luôn là một cá thể dị biệt, bề ngoài thì náo động như thể lâu la của một băng đảng khủng bố, xởi lởi đến mức người ta phát ghét, nhưng mỗi lúc có một mình thì tôi trở về với cái góc của mình, im lặng, tìm kiếm một điều gì mà không thể định nghĩa được. Còn một việc buồn cười hơn nữa, tôi thích làm thơ.

Không phải tự nhiên người ta định ra dấu mốc trưởng thành vào năm 18 tuổi, thụ động đến ngưỡng thời gian này, tôi nhận ra mình cần phải rẽ cái màn sương đang giăng mù mịt trước mặt để mà đi. Vào đại học, cái trường đông con gái nhất nhì nước, tôi cũng không phải gỗ đá mà không thi thoảng xao xuyến trước một bóng hồng chân dài nào đó. Nhưng tôi không để nó trở thành cái gì cụ thể cả, vì đơn phương chẳng có gì hay ho. Tôi biết chắc rằng một đứa con gái thật sự không đời nào lại yêu một đứa con gái tóc dài mái ngố, mặt tròn xoe mà giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả nó. Đôi khi cũng tủi vì cái thân phận chẳng phải của mình này, nhưng tôi không để mình buồn lâu, tôi lao đầu vào các hoạt động tập thể.

Đấy là ở ngoài, mỗi một người giống như tôi thường có một cuộc sống ảo thật hơn đời thực. Quen biết nhiều người trong thế giới thứ ba trên mạng, tôi cảm thấy đỡ lạc lõng hẳn trong xã hội này. Chứng kiến những tình yêu của họ, tôi lại thấy mình có thêm động lực để thay đổi số phận mình về sau. Mỗi khi cảm xúc quyết tâm đang dâng trào trong lồng ngực, thì mẹ lại ngó đầu vào với bộ mặt hớn hở làm tôi giật bắn mình.

– Thỏ ơi! Mẹ mới mua váy phồng công chúa cho Thỏ này!

– Con lớn rồi mẹ, ai lại mặc mấy cái thứ đó, nhìn như cái mớ ruột mèo chứ công chúa gì..

Nhìn thấy vẻ mặt xịu ra của mẹ, tôi đành miễn cưỡng cầm lấy cái váy, đóng cửa lại, tôi thở dài đánh thượt, bao giờ mới hết kiếp mặc váy đây?