Có lẽ với mỗi người xa quê thì bữa cơm gia đình luôn là những kỉ niệm đáng nhớ nhất, và có lẽ với mỗi người con không gì ngon bằng bữa cơm mẹ nấu, bữa cơm của tình yêu thương, của những chắt chiu mà mẹ dành dụm để nuôi tôi nên người.

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo,quanh năm lam lũ với nắng mưa bùn đất vì vậy tôi luôn hạ quyết tâm sẽ cố gắng học để thoát li khỏi xứ sở nghèo nàn này. Rồi tôi đỗ đại học, tôi từ miền quê xa xôi lên học đại học xa dời cánh đồng lúa thân quen, con đường làng quê rặt những sống trâu, ổ gà mỗi lần mưa lũ lại trở nên lầy lội tôi mơ ước về một thành phố hiện đại với ánh đèn điện rực rỡ và sự xa hoa lộng lẫy của nó tôi mơ ước về những bữa cơm có đầy thịt, đầy cá,đầy ắp sự xa hoa.

Vì vậy tôi lao đầu vào học vào làm thêm kiếm tiền có đợt cả tháng tôi mới gọi điện thoại cho mẹ một hai lần nói chuyện qua loa rồi tắt máy, tôi muốn nhanh chóng quên đi gốc gác nông dân nghèo nàn, quên đi vùng quê đầy lam lũ một cách nhanh chóng. Tết tôi cũng lấy cớ ở lại trên Hà Nội không về để làm thêm kiếm tiền mặc cho bố mẹ ở nhà mỏi mắt chờ trông, tôi chỉ gọi điện thoại nói vẻn vẹn ” tết con ở lại kiếm thêm tiền để nộp học phí kì sau”.

Blue_by_ew_cia

Rồi tôi có bạn trai tôi cố vẽ ra cho mình một gia thế tốt với mẹ làm giáo viên tiểu học và cha làm công chức ở xã tôi lao đầu vào yêu và kiếm tiền để có những bộ váy đẹp, những mĩ phẩm đắt tiền nhằm xóa nhòa vết tích chân quê của mình. Tôi và bạn trai đã đi quá giới hạn với nhau nhưng một món ăn hoài cũng chán và rồi tôi biết bạn trai mình vốn dĩ không chung thủy, ngoài tôi ra anh vẫn tán tỉnh và hẹn hò với những cô gái khác cho cuộc sống thêm phần thi vị ( đó là như lời của anh nói) tôi biết nhưng vẫn cắn răng chấp nhận, những bữa ăn ngoài hàng liên miên với anh có đủ thịt cá ê hề và những món khác nhau nhưng sao tôi vẫn không bao giờ cảm thấy ngon miệng, những lúc ấy tôi bỗng dưng thèm bát canh chua , thèm món cá rô đồng kho tộ của mẹ đến cháy lòng.

Rồi sự ngoan ngoãn của tôi cũng không thể giữ anh ở lại lâu hơn bên cạnh, anh đang tâm đá tôi để cặp với người con gái tôi như rơi xuống đáy của hố sâu tuyệt vọng. Tôi muốn tự tử để giải thoát bế tắc trong lòng đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại vang lên đầu dây bên kia ngập ngừng ” Con dạo này khỏe không? Con bận học và làm thêm lắm à? Nếu được thì con xin phép nghỉ về thăm nhà, bố mẹ nhớ con lắm”. Tôi òa khóc nức nở và chợt nhận ra tôi vẫn còn quê hương, vẫn còn một gia đình nơi mà luôn cố gắng chối bỏ – nơi ấy có bố, có mẹ đang ngày ngày ngóng tôi về.

Bỏ lại sau lưng thành phố ồn ào náo nhiệt tôi xách va li về quê vẫn con đường làng gập ghềnh ổ gà, ổ trâu, vẫn cánh đồng lúa xanh mướt chào đón tôi về. Về đến nhà tôi cất tiếng gọi ” Mẹ, mẹ ơi …” mẹ từ ngoài vườn chạy ra miệng cười mà đôi mắt hoen đỏ “Cha bố cô, về sao không báo cho mẹ một tiếng, trên thành phố học vất vả lắm hả con? Sao con gầy thế? Tết con không về bố cứ suốt ngày ra ngõ ngóng tiếng xe Hon-đa tưởng xe ôm chở con về”- đến lúc này tôi bỗng dưng cảm thấy mình thật tệ làm sao trước tình thương của cha mẹ , rồi mẹ vội vàng bảo tôi đi rửa mặt , mẹ chạy vội ra đồng báo tin cho bố tôi đã về.

Đến gần trưa mẹ làm cho tôi những món ăn mà tôi thích, cá rô đồng kho tộ quánh lại với mùi gừng ấm nồng, mùi lá xả thơm lừng cả gian bếp nhỏ, mùi canh chua nấu khế thơm phức khiến bụng tôi đói cồn cào không cần nêm chút mì chính nào mà món canh thanh mát thơm ngon lạ lung có chút ơt cay cay, vị ngọt của cá và vị chua dịu nhẹ của khế hòa quyện lại với nhau, bữa cơm chỉ đơn giản thế thôi nhưng sao tôi lại thấy nó ngon quá, thi thoảng mẹ lấy quạt nan phẩy qua lại mắt nhìn tôi rơm rớm nước nói yêu “Ăn từ từ thôi con, biết con về thèm ăn cá kho, canh chua bố mày đi đánh nơm úp được bao nhiêu là cá”. Còn bố khề khà cốc rượu ánh mắt ánh lên niềm vui sướng, mãn nguyện.

Hóa ra bấy lâu nay tôi mơ tưởng về những thứ xa xôi mà không biết trân trọng những giây phút cả nhà đoàn tụ bên bữa cơm gia đình mới là điều đáng quý nhất. Bố đặt chén rượu xuống nhìn tôi “Bố biết con vừa học vừa làm vất vả nhưng Tết con nhớ về nhà ăn bữa cơm sum họp với bố mẹ thì đó là món quà không gì sánh bằng, bố mẹ già rồi chả có niềm vui nào bằng niềm vui đoàn tụ bên con cái ăn bữa cơm đâu con ạ”.

Nghe bố nói mà khóe mắt tôi cay cay chợt nhận ra bấy lâu nay mình vô tâm với bố mẹ và vô tâm với bản thân mình quá có mấy ai biết trân trọng những hạnh phúc giản dị quanh mình đâu tôi chỉ chạy theo những thứ hào nhoáng, phù phiếm và dối trá để rồi tự chuốc lấy những đau khổ và sự dắn vặt bản thân.Như con chim say mồi bị bắn vào cánh tôi đau buốt quay lại tổ để được chở che, tối tôi ôm và rúc vào người mẹ như chú mèo con nghe mẹ kể những chuyện xảy ra khi tôi xa nhà lúc ấy lòng tôi bình yên đến lạ.

Thế đó, nhà là nơi gửi gắm yêu thương, là nơi chào đón và che chở cho tôi khi bị cuộc đời làm tổn thương và dày vò. Tôi bỗng yêu tha thiết ngôi nhà với hàng trụ bằng gỗ mục dần theo tháng năm, yêu dáng cha khệnh khạng đi sau khi uống rượu, yêu khóe mắt chân chim đọng bao nhọc nhằn nắng mưa,và chất chứa bao lo toan dành cho đứa con gái thơ dại này.