Tôi là một người may mắn khi được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và được ba, mẹ , ông bà và cả chị gái yêu thương hết mực ngay từ bé. Ngay từ lúc tôi mới sinh ra cho đến khi tôi chập chững vào lớp 1 ngoài ba mẹ, ông bà thì chị luôn là người quan tâm chăm sóc cho tôi nhất.

daukhoduroi2-17ce2

Tôi năm nay 18 tuổi và chuẩn bị thi đại học, còn chị tôi hơn tôi năm tuổi và vừa mới ra trường. Đối với tôi, ngoài ông bà và ba mẹ, thì chị có lẽ là người tuyệt vời nhất trong lòng tôi. Lúc nhỏ, tôi nhát lắm, đi học ở trường mẫu giáo về là cứ ở trong nhà suốt , không có tiếp xúc với nhiều đứa trẻ xung quanh khu phố nên đâm ra không ai chơi với tôi. Tôi còn nhớ, hôm đấy, mẹ bảo tôi ra đầu hẻm mua cho mẹ vài gói mì, tôi lon ton ra ngõ mua bốn gói mì cho mẹ, còn dư tiền nền tôi mua một bịch bánh phồng để ăn, vì tôi thích ăn bánh lắm những ba mẹ thì lo tôi ăn nhiều bánh sẽ không tốt nên ít cho tôi ăn chính vì thế mỗi lần có cơ hội là tôi đều tranh thủ để mua một bịch bánh nhỏ để ăn, có thể nói lúc đó tôi thích ăn bánh dữ lắm nhìn thấy bịch bánh là chỉ muốn mở ra ăn thôi. Tôi hí hửng cầm mì và bánh chạy về nhà nhưng đúng lúc ấy thì có một đám con nít lớn hơn tôi một hai tuổi thuộc dạng phá làng phá phá xóm trong khu phố tôi đang đi ngang qua chúng nó nhìn tôi rồi bảo tôi dừng lại.

– Ê thằng kia mày đang cầm gì đó- một tên trong đám nói lên

– Đâu … đâu có cầm gì đâu- tôi vừa run vừa nói

– Xạo hả mày, bánh kìa đưa tụi tao đi, không đánh mày bây giờ

Từ nhỏ đến giờ tôi chưa gặp cảnh tượng như thế này bao giờ với lại tôi lại là một đứa trẻ nhút nhát nữa, tay chân tôi run cầm cập rồi nói

– Mấy bạn cho tui về đi, mẹ tui đang đợi – tôi vừa nói nước mặt lăn dài

– Mày mà không đưa bánh cho tụi tao ăn là tụi tao cho mày khỏi về với mẹ luôn bây giờ

Lúc đó, tôi vừa sợ vừa khóc vì lúc đó chẳng có ai để giúp tôi cả, còn bọn này thì nổi tiếng quậy phá trừ cha mẹ chúng ra thì chẳng ai dám động vào, lúc đó tôi chỉ còn cách là phải chạy nhanh về nhà thôi, tôi dùng hết sức đếm tròng đầu 1…2….3 rồi chạy vào chỗ bọn chúng hy vọng thoát được những chẳng may bọn chúng bắt được, kéo tôi uống giật lấy bịch bánh của tôi còn tôi thì cố nắm chặt, rồi ghì bào bụng mình, giật không được bọn chúng đánh rồi kéo tôi đi khiến chân tôi rất đau.

– Dừng lại – tiếng của chị tôi vang lên

Rồi chạy đến xô đám con nít ra khỏi tôi

– Tụi bây làm gì em tao vây

Nói rồi chị nhặt cái cây bên đường chỉ vào mặt từng đứa, với thái độ giận dữ của chị thì đám trẻ chẳng dám hó hé gì

– Có gì đâu giỡn tí thôi mà- giọng của thằng cầm đầu vang lên

– Giỡn hả

Rồi chị cầm cây rượt tụi nhỏ chạy tán loạn, sâu khi bọn chúng đi khỏi chị đi lại phía tôi

– Em trai chị có sao không

– Dạ không sao chỉ hơi đau ở chân thôi

Chị nhìn xuống chân thôi rồi thốt lên: ” Máu, máu kìa, nhanh lên về nhà không nhiễm trùng bây giờ” chị đỡ tôi dậy , rồi dịu tôi về , cũng may là bánh và mì vẫn còn

– Chị ơi, xíu về chị đừng mét mẹ nha

– Sao vậy

– Mét mẹ mắc công mẹ đí mét ba me tụi nó làm tụi nó ghét em hơn

– Ừ chị biết rồi

Thế là về đến nhà, chị liền lấy nước sách rửa vết thương của tôi, khỏi phải nói rát như thế nào lúc đó tôi mốn khóc thét nhưng sợ mẹ biết nên chỉ mếu thôi.Vào nhà đưa mì cho mẹ xong, hai chị em tôi lên phòng, chị đi tìm cồn và băng cá nhân để rửa vết thương cho tôi, biết tôi đau nên chị vừa lau vết thương vừa nói:

– Ráng nha em , xíu là hết đau à

Sau khi băng xong, hai chị em tôi còn giỡn qua giỡn lại với nhau, lúc đó tôi mới biết rằng có chị hạnh phúc như thế nào, được chị chăm sóc quan tâm và thương yêu.

– Dậy ….dậy xuống ăn cơm

Tiếng của chị vang lên làm cắt ngang giấc ngủ của tôi

– Dạ ….dạ… em dậy nè chị hai

– Hôm nay mệt lắm sao mà đi học về còn ngủ vậy em trai của chị

– Dạ cũng hơi mệt

– Thôi nhanh xuống nhà rửa mặt rồi ăn cơm , ba mẹ và ông bà đợi

Hóa ra nảy giờ chỉ là giấc mơ tôi, giấc mơ thời bé, thế mà cứ tưởng là mình đang trở lại lúc nhỏ chứ, nếu chị không gọi thì…, thôi không nói nhiều nữa xuống ăn cơm, đói quá rồi. Vào bàn ăn với cả nhà, tôi mời cả nhà ăn cơm, ba mẹ tuy đi làm cả ngày những trưa nào cũng tranh thủ về ăn cơm với gia đình ba thường bảo bữa cơm gia đình rất quan trọng, là nơi để gia đình ta sum họp sau những buổi làm việc và học tập mệt mỏi nên dù công việc có bận bịu như thế nào thì ba mẹ cũng sẽ tranh thủ và sặp xếp để về ăn cơm với ông bà và các con, những lời nói ấy như đã thấm sâu vào trong tôi và chị nên tôi và chị rất thích ăn cơm cùng gia đình.