Cô loay hoay kéo chiếc ghế mây to đùng ra ngoài ban công, rồi đem chăn cuộn tròn trên ấy đọc tiểu thuyết. Ly café nóng tỏa một làn khói mỏng manh như sương sớm ngày mùa đông se lạnh. Có người từng nói với cô, đó là hơi thở của mùa đông, hơi thở của đất trời, hơi thở của tình yêu hòa vào hương café thơm nồng nàn, quyến rũ đến khó tả. Phải rồi, có người từng nói với cô như thế khi nhấp từng ngụm nhỏ ly café cô pha, để mãi xuýt xoa, mãi hít hà hương thơm quanh quẩn nơi đầu mũi, khi vị ngọt đằng sau cái đắng của café ngấm dần, ngấm dần, ngấm đến cả trái tim.

Cô đưa tay vuốt nhẹ mấy chiếc lá la đà của giàn hoa tigon nho nhỏ cuốn vòng quanh những mắt lưới sắt của ban công. Lá vẫn còn âm ẩm hơi sương, cái lạnh len lỏi từ đầu ngón tay truyền đi khiến cô rùng mình. Người ta yêu nhau, người ta tặng hoa hồng, hoa lan, tặng đủ thứ hoa mĩ miều, riêng cô nhận vài nhánh tigon xanh xanh, dài dài cuộn tròn trong một chậu đất xấu xí, thậm chí cố gắng lắm mới tạm gọi nó là cái chậu hoa. Thế mà nhành cây ấy cũng lớn, cũng vươn dài, vươn mãi, sắp phủ gần hết một nửa tấm lưới sắt trước mắt cô, để rồi bây giờ lại còn nhú thêm mấy nụ hoa trắng trắng, hồng hồng sắp bung ra đến nơi. Cái giống hoa tigon, nở gần như quanh năm, giữa mùa đông lạnh giá, hay mùa hè oi nồng, vẫn có thể ra hoa, mà hoa ra mỗi đợt lại thành từng chùm, từng chùm dày đặc nhìn đến thích mắt. Có người lớn lên dưới giàn hoa tigon hai sắc, để mỗi lần nhớ nhà, lại nhớ mãi sắc hồng rực rỡ, ngọt ngào xen lẫn màu trắng tinh khôi trên giàn hoa đầu cổng, nhớ mãi những nhành hoa rung rinh trong nắng, trong gió, cất bài ca không lời thân thương đến lạ kì.

crown_by_nataliadrepina-d8oo1zu

Con mèo nhỏ nhà hàng xóm như thường lệ lại chạy sang, nằm ườn dưới giàn hoa của cô phơi nắng. Màu lông đen nhánh của nó như ẩn như hiện giữa sắc lá xanh xanh, cái đuôi ve vẩy lười biếng lật qua lật lại, tự chơi đùa cái bóng của chính nó. Thi thoảng, khi cô vươn tay vuốt vuốt tấm lưng mềm mại cong cong của nó, con mèo lại dụi dụi đáp lại vào tay cô, có vẻ thích thú lắm. Nhúm lông đen ấm ấm, mềm mềm, lại cứ rung rung, gừ gừ khiến cô bật cười thích thú.

Chuông điện thoại chợt reo vang, phá vỡ không khí yên lặng nãy giờ chỉ có cô và… mèo con. Là cô chủ nhà, chủ căn phòng cô đang ở.

– Alo, cô ạ, cháu nghe đây!

– Ừ, nay có đi làm không cháu? Chắc chủ nhật được nghỉ à?

– Vâng, cháu được nghỉ ạ. Mà, có chuyện gì thế cô?

– À, cô gọi để báo cho cháu, cuối năm nay con cô lấy vợ, chắc cô phải sửa sang lại căn nhà bên ấy một chút, để vợ chồng chúng nó sang bên ấy. Cháu thông cảm cho cô, đi tìm dần phòng khác nhé. Chắc sang tháng cô bắt đầu thuê thợ đến làm.

– Dạ, vậy ạ? Vâng, cháu hiểu rồi, để cháu xem tìm phòng mới thế nào ạ. Có gì cuối tháng hoặc muộn nhất là đầu tháng sau cháu chuyển đi cô nhé.

– Ừ, mà cô có đứa cháu, là kĩ sư thiết kế nội thất, cô nhờ nó sang làm giúp, nên phải sang đo đạc, xem xét nhà cửa. Nó bận lắm, nhưng cô nhờ mãi nó mới sắp xếp được một buổi. Chiều tối nó sang, cháu mở cửa cho nó vào xem nhà được không?

– Dạ, cũng được ạ.

– Ừ, vậy tốt rồi. Cám ơn cháu nhé. Thôi cháu nghỉ đi nhé.

– Vâng, cháu chào cô.

Cúp điện thoại, cô không biết nên khóc hay nên cười. Hình như lúc con người ta rơi vào bế tắc, thì một sự bế tắc mới lại sẵn sàng rơi từ trên trời xuống, đổ ập vào đầu họ đầy bất ngờ thì phải. Trong khi cả mấy tháng trời nay, cô quẩn quanh trong mớ chuyện tình cảm phức tạp, đầy rắc rối của bản thân, cô mất đi một mối quan hệ, cái mà người ta hay gọi là người yêu, mất đi một người đàn ông cô từng nghĩ rằng là tất cả cuộc sống của cô, và giờ đây cô lại còn phải đối mặt với nguy cơ vô gia cư, bị đá ra đường trong chưa đầy một tháng nữa. Ôi trời ơi! Thật đúng là…

Cô ngồi thừ người ngoài ban công. Những ngày tới, rồi sẽ vất vả đây! Lần đầu tiên trong một tháng qua, cô nhận ra rằng, không có chỗ đi về còn quan trọng hơn là không có người yêu. Bạn có thể không nhận tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, không nghe những câu yêu thương ngọt ngào, không có những buổi hẹn hò lãng mạn, không có cả một bờ vai dựa vào lúc mỏi mệt, nhưng bạn vẫn sống, như cô vẫn sống suốt thời gian qua đấy thôi. Cho dù chật vật, cho dù khổ đau, cho dù là gắng gượng bước tiếp, cho dù chông chênh mất phương hướng, thì vẫn là sống. Thế nhưng, không có một căn phòng, nơi bạn tạm gọi là nhà giữa thành phố nhộn nhịp, ồn ào lắm bon chen này lại là một vấn đề hoàn toàn khác biệt. Dẫu sao thì cô vẫn phải tìm cách, dẫu sao thì cô vẫn phải tiếp tục chống đỡ những ngày sau, dẫu sao thì cô, cũng phải cố gắng thôi… Mọi chuyện đã chẳng thể thay đổi, vậy thì ngày hôm nay của cô, có thế nào cũng chẳng thể khiến sự thật đổi thay. Nghĩ vậy, cô lại co mình tựa lên chiếc ghế mây êm ái, nhấm nháp ly café và mở sách tiếp tục đọc. Vì đời, thì vẫn cứ trôi, và cô, thì vẫn cứ phải sống thôi!