Đang lơ mơ ngủ gật trên bàn thì tôi nhận được điện thoại của Minh. Giọng nó hớt ha hớt hải như thế hai giây nữa là bão đổ về không bằng.

– Hoàng Anh, mày chạy ra ga tàu Haarlem đón em gái tao cái.

Tôi ngao ngán nói:

– Em gái thật hay em gái rỏm vậy ông tướng?

– Rỏm rỏm cái đầu mày…

Sau khi nghe thằng bạn kể rõ sự tình, tôi lập cập mặc thêm áo chạy ra ga tàu để nghênh đón em gái nó. Sự tình hóa ra là cô em gái vàng ngọc của nó đột ngột đến thăm anh trai, kiểu gì mà giữa đường nốc rượu uống say, gọi điện cho anh trai ra ga tàu đón. Khổ nỗi thằng Minh đang đi công tác, nhất thời không kịp về. Minh dặn tôi nhất định phải đón được em gái nó, và đưa chìa khóa phòng nó cho cô nàng. Thấy tôi ậm ừ, nó sợ tôi lãng đãng quên mất nên phải nhắc lại đến mấy lần:

– Em gái tao tên Đông Hạ. Mày nhớ chưa?

– Tao đã già đến mức nghễng ngãng đâu. Biết rồi, Đông Hạ.

Trên đường đi, tôi cứ lải nhải cái tên Đông Hạ. Tuy chưa nhìn mặt cô nàng bao giờ nhưng quả thực, tên em làm tôi liên tưởng đến cái bình nóng lạnh. Đông Hạ, chả phải nửa nóng nửa lạnh còn gì?

white_nights_by_rainoflove-d3d4gep

Lúc tôi đến được ga tàu Haarlem, xa xa tôi thấy mấy đứa choai choai đang tán phét quanh một em gái. Thôi thôi, hẳn là em Đông Hạ đây rồi. Tôi vội vàng chạy đến, phòng mấy thằng kia trêu trọc gì em, tôi lại thành tội đồ trong mắt anh trai em. Khi tôi đến nơi, mấy nhóc kia vẫn liến thoắng nói tiếng bản địa. Tôi kéo em về phía mình, nói mấy câu tiếng Anh:

– Xin lỗi nhé, đây là em gái mình.

Mấy nhóc kia cười cợt, nói thêm mấy câu nửa Anh nửa tiếng địa phương rồi giải tán. Khổ ghê, tôi trình độ ngoại ngữ thuộc dạng gà mờ, tiếng địa phương chỉ đủ để dùng đi chợ mua rau. Cũng may mấy cậu tướng kia đã tản ra, chứ định ở lại đòi “tâm sự giữa đêm khuya” thì tôi cũng tính dắt “bình nóng lạnh” chạy cho mau. Nhắc đến em mới nhớ, em đang lảo đảo đứng cạnh tôi, người đầy mùi rượu. Em nhìn tôi cười nói:

– Chào.

Say đến mức này mà vẫn còn nhớ tới chào hỏi. Tôi đang nghĩ thằng anh em cục cằn nhưng em cũng lịch sự ra phết, thì em túm lấy tay áo tôi gào:

– Cho thêm một ly nữa.

Thấy “bồi bàn” lặng thinh, em chán đời đòi bỏ đi, chân loạng choạng bước về phía trước. Tôi đi bộ đuổi theo đằng sau. Em vừa đi vừa hát một bài ca nào đó mà tôi cũng chẳng biết. Bỗng em ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc huhu. Đang yên đang lành khóc làm chi? Tôi nao lòng muốn tìm cách dỗ em nhưng em nhất quyết không chịu đứng dậy. Em vừa khóc vừa nức nở nói:

– Tại sao? Tại sao chứ? Sao lại không phải là em.

Nghe loáng thoáng lời oán trách của em, tôi chợt “ tỉnh ngộ”. Ồ, hóa ra là em thất tình. Dỗ em không được, tôi cũng ngồi xuống cạnh em, thầm nghĩ chắc con gái khóc chán thì sẽ thôi. Em đang sụt sùi bỗng đưa mắt nhìn tôi, hỏi một câu bâng quơ:

– Anh là ai? Đây là đâu?

– Anh là anh. Đây là đây.

Tôi bình thản trả lời. Đôi mắt ngập nước của em bỗng òa lên tức tưởi:

– Huhu, anh bắt nạt em. Em ghét anh.

Tôi thở dài lắc đầu. Đúng là trẻ con. Thấy tôi càng im lặng, em càng khóc to hơn. Tôi xưa nay chẳng mấy khi dỗ dành phụ nữ, nên cũng chẳng biết nên làm gì. Đang tính đợi em hết nước mắt rồi bàn tiếp thì em nghiêng người ói hết rượi ra áo tôi. Tôi nhăn nhó vì mùi rượi xộc thẳng lên mũi. Tôi vỗ vỗ lưng em. Lúc em giải quyết xong thì cái áo tôi đang mặc trên người cũng thảm hại. “Bình nóng lạnh” dường như nửa nhận thức được việc mình vừa làm nửa không, tiện thể lấy góc áo duy nhất còn sạch sẽ của tôi để…chùi mũi. Lúc tôi kéo em đứng dậy, mặt mũi em nhợt nhạt vì lạnh. Chúng tôi như hai kẻ lang thang chầm chậm lôi nhau về nhà.

Lúc Đông Hạ đang say giấc trong phòng của Minh thì cũng là lúc tôi lếch thếch về phòng mình tắm gội sạch sẽ. Tôi nhắn tin cho Minh nói tôi đã đón được Đông Hạ. Nó nhắn lại mấy chữ: “Cảm ơn mày. Khi nào tao về có quà”. Tôi mệt mỏi, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Đông Hạ đang ngồi ngoài phòng khách, đùa nghịch với con mèo béo của Minh. Thấy tôi đi vào, em thờ ơ như không thấy. Tôi nghĩ chắc em còn đang xấu hổ chuyện hôm qua nên cũng bơ luôn. Khi tôi bê khay đồ ăn sáng vào, em liếc mắt nhìn tôi. Tôi nghĩ có lẽ “ bình nóng lạnh” tiêu hao năng lượng sau vụ náo loạn tối qua nên giờ chắc đói rồi. Tôi chân thành hỏi:

– Đói hay không đói?

– Đói.

Thế là khay đồ ăn của tôi bỗng dưng thành của em. Em ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng liếc trộm tôi đang uống cà phê. Tôi dửng dưng hỏi lại:

– Trên mặt anh có dính gì à?

– Không…em chỉ…

– Lần sau không quen uống rượu thì đừng cố uống nhiều.

Em im lặng không nói gì. Tôi uống xong cà phê thì đang định đứng dậy vào phòng. Khi tôi đi được mấy bước, em bỗng gọi tôi lại:

– Anh đưa em đi tham quan bên ngoài được không?

Chúng tôi đi xe buýt vào trung tâm Haarlem. Haarlem là một thị trấn cổ của Hà Lan. Haarlem giống như một lão già cổ quái. Những ngôi nhà, hàng cây ven đường có lẽ phải vài trăm tuổi rồi mà đi qua cứ ngỡ như còn mới mẻ. Tôi và Đông Hạ đi dọc theo những ngôi nhà cổ. Em chụp những bức tượng hay một di tích cổ nào đó em bắt gặp trên đường. Dáng vẻ dịu hiền của em lúc này khác xa với cô nàng say rượu ngày hôm qua. Tôi chỉ cho em ngôi nhà cổ đẹp nhất trên đường. Em tròn mắt nhìn theo tay tôi. Ngôi nhà đó được thiết kế theo phong cách Châu Âu từ thế kỉ 17, phải được tôn lên làm hàng cụ kị lâu rồi. Chúng tôi rẽ qua một cửa hàng thuốc lá. Ở đây, họ bán những cái gạt tàn hay bật lửa rất đẹp và tinh tế. Em có vẻ hứng thú với cửa hàng này nên chúng tôi ở lại khá lâu.