Trời đêm nay đầy sao, không khí oi nồng của mùa hè đã dịu bớt sau cơn mưa ban chiều. Bên trong phòng khách, chiếc đồng hồ kiểu cổ điểm đúng tròn 10 tiếng. Tiếng đồng hồ vừa dứt thì chuông điện thoại reo vang. Minh Hiên hững hờ nhấc điện thoại, một người mà đã lâu cô không gặp-là Long, đứa em trai cùng cha khác mẹ với cô. Một chút lưỡng lự, cô ấn nút nghe:
“A lô!”- giọng một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia.
Hiên khẽ nhắm mắt và đáp lại: “Long hả? Có chuyện gì vậy?”
“Tôi gọi để báo cho chị chuyện này.”
“Là chuyện gì?”- Hiên lạnh lùng đáp lại.
“Ông già chắc không qua nổi mấy ngày nữa. Tôi biết ông ấy đối xử với chị chẳng ra gì nhưng bây giờ ông ấy sắp đi và muốn được gặp chi, có về hay không là quyền chị.”
Tiếng cúp máy rất vội từ đầu giây bên kia. Mặt Hiên đanh lại, cô cố bấu tay vào thành ghế để khỏi khụy xuống. Bao nhiêu ngày tháng qua, cô đã cố học cách bình thản trước những chuyện liên quan đến người mà không xứng đáng để cô gọi là cha, đến cái gia đình mà cô chưa bao giờ được nở nụ cười về nó. Bao nhiêu ngày qua, cô cũng đã không gặp lại những người trong gia đình ấy, chỉ trừ có thằng Long cô tình cờ gặp trong một lần nó lên thăm bạn trên Hà Nội. Vậy mà giờ phút này đây, cô chẳng thể làm như cô đã tự hứa với lòng mình. Cô khóc, giọt nước mắt chứa đựng hết thảy những khổ đau của một tuổi thơ cùng cực. Nước mắt lăn xuống môi cô, mặn chát.
Tiếng bước chân của Huy từ căn phòng bên cạnh vang lên. Anh đã biết trước chuyện này. Hiên vẫn ngồi đó để những giọt nước mắt rơi liên tiếp trên gò má nóng bừng. Huy đến bên Hiên, nhẹ nhàng:
“Em sao vậy? Đừng khóc nữa.”
Huy ôm Hiên, để cô tựa đầu vào bờ vai anh. Hiên cố kìm tiếng nấc và gì chặt môi vào vai áo Huy. Anh không hỏi đã có chuyện gì xảy ra mà chỉ lặng yên như cái cách anh vẫn thường làm khi lòng Hiên đang nổi sóng để cô có thể tìm được chút bình yên nơi anh.Hiên từ từ rời khỏi bờ vai Huy sau khi đã kìm lại cảm xúc của mình. Cô trở lại vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Anh nghĩ em nên làm gì?”
Huy nhìn Hiên với ánh mắt trìu mến: “Quyết đinh là ở em, anh tin em sẽ là người lựa chọn đúng.”
“Anh nghĩ liệu còn giá trị gì để tiếp tục?”
“Còn chứ, nếu điều đó khiến em cảm thấy bình yên hơn.”
Hiên gượng cười với Huy: “Em không sao đâu” rồi đứng dậy trở về phòng ngủ của mình và khóa chặt cửa lại. Huy dõi ánh mắt theo cô cho đến khi cánh cửa phòng đóng chặt. Nhìn Hiên bình thản nhưng Huy chẳng thể an lòng vì anh biết đêm nay, cô sẽ phải rơi thật nhiều nước mắt cho cái quá khứ có quá nhiều đau khổ của mình
Gia đình Hiên tan vỡ từ năm cô lên 3 tuổi. Mẹ bỏ đi, cha đi bước nữa không lâu sau đó. Cũng kể từ đó, tiếng cười của cô mãi không bao giờ còn trong trẻo vang lên.Cô chưa bao giờ có được niềm vui thực sự kể từ cái ngày ấy. Mỗi lần thấy cô cười nói, mẹ kế lai hằn học: “Mày vui lắm hả”. Gia đình cô không hạnh phúc, nói đúng hơn là cô không có quyền được hưởng hạnh phúc trong cái gia đình mà cô không thể chia sẻ với bất kì ai. Những đòn roi của cha và mẹ kế thay nhau trút lên cô không ngơi nghỉ và thương tiếc. Cô thực sự hận, rất hận cha cô- người mà lẽ ra phải yêu thương cô hơn ai hết nhưng đằng này thì… Đã có lúc, cô tưởng cuộc sống của mình chỉ còn là bóng tối, chỉ đến khi cô gặp được Huy.
Cô vẫn nhớ như in cái đêm mưa tầm tã vào một buổi tối mùa hạ khi cô chạy vội ra khỏi nhà sau khi thoát được những cái vụt bằng chiếc roi mây từ người cha tàn nhẫn. Cô vội vã tìm một mái hiên để thoát cơn mưa như trút nước. Thấy cô và cả những vết bầm ở mặt, những vết roi mây đang rỉ máu, Huy nghẹn ngào: “Ông ấy lại đánh em sao?”
Cô cúi mặt, không nói nên lời. Trong cái khoảnh khắc ấy, chàng thanh niên 19 tuổi mang tên Gia Huy với đôi mắt màu café sữa ghì nhẹ lên bờ vai bé nhỏ đang run lên vì lạnh, vì sợ của cô rồi vụng về hôn vội giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống. Cũng kể từ giây phút ấy, Hiên biết một điều rằng mình đã yêu Huy.
Sáng hôm sau, Hiên bước ra chỗ để xe và ngạc nhiên khi thấy Huy đang ngồi bên trong xe. Thấy anh, cô ngập ngừng: