David kéo tôi ra một góc, và trả lời câu hỏi không-thành-lời của tôi. Cậu ấy phấn khích đến độ cứ lắp ba lắp bắp. Nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu được David muốn nói gì.

Hồi còn nhỏ xíu, David rất thích cùng mẹ đi dạo phố. Hai mẹ con thường cùng vào một cửa hàng nhỏ, cùng ngồi trên băng ghế chờ, và nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ một chiếc máy hát cổ, loại máy hát mà bạn phải vặn dây cót trước khi đặt cái kim vào đĩa hát.

tumblr_deaec

Rồi mẹ David mất, cậu sống một thân một mình. Kỷ niệm về mẹ David chẳng lưu giữ được gì nhiều, nên cậu rất muốn mua được một chiếc máy hát cổ, đúng loại mà hai mẹ con đã từng nghe nhạc cùng nhau. “Để lúc nghe nhạc, tớ lại thấy như đang ngồi cạnh mẹ”. David làm mọi việc, từ cọ rửa toilet công cộng 5 buổi/tuần, tới đưa sữa và báo. Hàng tháng, cậu ấy dành dụm số tiền mình kiếm được, và chưa bao giờ quên chiếc máy hát cổ.

Kể xong, David rút ra một bức ảnh, vẫy vẫy trước mắt tôi và reo lên:

– Đây này, máy hát Victor Five!

Hoá ra David đã thấy chiếc máy được trưng bày ở viện bảo tàng, và cậu đến đó thường xuyên đến nỗi cuối cùng, người ta cũng cho cậu chụp một bức ảnh.

Có lần, tôi rẽ vào cửa hàng đồ cổ gần nhà, thấy trong cửa hàng có đính một bức ảnh chiếc máy hát trông y như bức ảnh mà David đã cho tôi xem. Tôi vội hỏi người chủ xem tại sao ông ấy có bức ảnh. Hoá ra là David đã tới tất cả các cửa hàng đồ cổ trong thành phố, gửi lại những bức ảnh chiếc máy hát Victor Five, và nói nếu ai tìm được một chiếc thì cậu chắc chắn sẽ mua. Ông chủ cửa hàng kể rằng dù mưa hay nắng, tuần nào David cũng tới cửa hàng để xem ông đã tìm được chiếc máy chưa. Nhưng ông ấy kệ, vì nghĩ rằng David chẳng đủ tiền mua. “Dù gì thì cậu ấy cũng… ờ… không được bình thường” – Ông ấy nói với tôi như vậy.

Thế nhưng Chip, con của ông chủ tiệm đồ cổ thì nghĩ khác. Suốt nửa năm trời, Chip đi tìm khắp nơi, gọi hàng trăm cú điện thoại, và cuối cùng thì tìm thấy một chiếc máy hát Victor Five! Chip gọi điện cho tôi, hét lên:

– Không thể tin được! Thật là kỳ diệu là tớ lại tìm được một cái mới toanh thế này!

Giá tiền mà David phải mua chiếc máy? Chỉ đúng bằng số tiền mà Chip phải trả cho người bán, không hơn một xu. Vậy thì lợi nhuận cho Chip là ở đâu? Cậu ấy nói rằng đó là niềm vui khi nhìn thấy David mở toang cánh cửa tiệm đồ cổ, đứng lặng nhìn chiếc máy hát, rồi ôm chầm lấy Chip, lắp bắp lời cảm ơn. Còn chúng tôi, những đứa bạn hàng xóm của David, mỗi đứa đóng góp một chút để David có đủ tiền mua chiếc máy, cho rằng “lợi nhuận” của chúng tôi cũng giống như Chip vậy.

Bất kỳ ai đi qua nhà David cũng cảm thấy vui vui khi nghe tiếng nhạc cổ điển phát ra từ chiếc máy Victor Five. David bật nhạc hầu như suốt ngày, để những kỷ niệm về mẹ tiếp tục được đầy ắp trong cuộc sống của cậu. Và để chúng tôi, mỗi lần nghe thấy tiếng nhạc, lại cảm thấy thế gian này đẹp hơn một chút.