Lòng tin và 1% hi vọng
Ads Người người đi giày suno, nhà nhà đi giày suno! Giày nam suno chính hãng www.giaysuno.com
Ads ONECOIN là gì? Tại sao đồng tiền ONECOIN đang làm "khuynh đảo" cả thế giới?
Ads Săn vé giá rẻ mỗi ngày cùng Bay123.vn. Hotline: 0932 348 348
12/12/2015 2:00:37 | Thu Hằng | 111 lượt xem

Tôi sẽ tát vợ nếu Tết này cô ấy lại mừng tuổi bố mẹ chồng 50 ngàn
Khổ vì lấy chồng giàu
Kinh hoàng tồn dư chất cấm trong thịt heo 4.700 lần mức cho phép
Chồng sắp cưới phũ phàng chối bỏ mẹ con tôi để lấy một cô gái Tây
Bố vợ gài bẫy thử lòng con rể và cái kết đẫm nước mắt

(iBlog.vn) Nó sẽ cùng với đội mình “chiến” hết sức, còn hình phạt “hét cho điếc tai” bé cứ dành riêng cho nó là được. Đồng ý không, bé?!!

1. Một chiều đẹp trời!

Dọn gọn đống bàn ghế ngổn ngang xung quanh, Tân xếp hai cái ghế dài vào sát tường, rồi treò lên đấy ngả lưng. Bên tai nó những giai điệu của Secret Garden vang lên thánh thót. Tân đá gọn quả bóng rổ vào một góc, úp quyển vở lên mặt, mắt díp lại, tận hưởng.

Chẳng mấy khi lại có một hôm an nhàn đến thế. Có 3 tiết thì mỗi tiết đầu học, tiết 2 thể dục, thầy ưu tiên đội bóng rổ vì sắp có giải thi đấu cac trường PTTH nên cho phép tập bóng. Trong lúc cả đội phởn phơ bóng rổ thì Tân ngồi hì hục chép Văn, lần trước không làm bài về nhà bị thông báo về gia đình rồi. Lần này nó cạch.

Ai dè, tiết 3 lại nghỉ, cô đi dự giờ. Tiếc cái công ban nãy hy sinh vô ích, thằng nhóc rủ rê mấy chiến hữu ở lại chơi bóng tiếp. Nhưng bọn kia chơi nãy giờ đủ mệt rồi nên kéo nhau đi chiến game. Tân tức. Đã vậy nó chơi một mình.

Thế là giữa sân bóng rộng, có một thằng nhóc một mình một bóng tập mướt mồ hôi.

Sau nửa tiếng chạy nhảy, bật cao, bỏ rổ, Tân thấm mệt. Thực ra thì chơi một mình cũng buồn, nên nó tìm một góc, trong hành lang sân thể chất ngổn ngang bàn thừa ghế gãy, nghỉ ngơi.

chuyen-gi-se-xay-ra-khi-ban-be-lan-luot-di-lay-chong-9e0cc80df4b562951225aea8506103631337cc8d

2. Nó chẳng biết mình đã chợp mắt được bao lâu. Chỉ biết lúc đang lơ mơ thì có cái gì đó rơi đánh bộp vào mặt nó, gián tiếp qua quyển vở. Tân giật mình, tỉnh giấc, nó dụi mắt nhìn ra ngay vật thể hạ trúng thủ mình chẳng gì khác ngoài quả bóng rổ của nó.

Bất giác, nó nhìn lên phía tường bên cạnh. Có người, nhưng Tân không thể nhìn rõ, ánh sáng mặt trời chiếu đúng hướng đó làm thằng nhóc che tay, hấp háy mắt nhìn. ánh sáng lấp loá phía sau làm Tân ngỡ… thiên thần

– Ấy không sao chứ? Xin lỗi nhé! Sợ làm phiền ấy ngủ nên tớ đã lấy bóng mà chưa hỏi! – Giọng con gái dè dặt và… ngọt không thể tả – Tớ mượn tiếp được không?

Mất mấy phút để định thần sau cơn choáng, ở đầu và ở nơi nào đó nơi ngực, nó liền ngồi bật dậy, lấy quả bóng, đập xuống nền gạch, nhìn cô bé trước mặt, mỉm cười: “Chơi cùng, ok!”

3. Chuông hết tiết 5 vang lên cũng là lúc sân bóng đầy ắp người. Cuộc đấu 1 chọi 1 giữa tài năng mới trong tuyển của trường với một cô bé lạ hoắc lạ hua khiến người ta không khỏi tò mò.

Tân trông bình thản, nhưng nào ai biết nó lại đang căng thẳng. Lợi thế chiều cao mét tám chẳng tỏ ra hữu dụng hơn so với sự linh hoạt, độ chính xác cao từng cú ném bóng của “nữ tuyển thủ vô danh”. Ban đầu Tân nghĩ ăn may thôi, là nó thả một tí để bé ăn vài quả cho có khí thế, nhưng chẳng mấy mà Tân biết mình nhầm. Tốc độ đi bóng nhanh, những cú đảo người cùng với những quả lên bóng bằng tay trái kỹ thuật làm Tân toát mồ hôi.

4. Hơn tiếng trôi qua. Tự nhiên Tân thấy oải thế không biết. Điểm trên sân cho thấy hai đứa nó ngang ngửa nhau nhưng Tân thì biết nó thua rồi, ít ra là về tâm lý. Cứ thế này, Tân cũng không rõ mình có thể cầm cự đến bao lâu nữa. Nó muốn dừng lại, nhưng lưỡng lự, liệu có ai nghĩ nó làm vậy vì đang yếu thế hơn không?

– Đủ rồi nhỉ? Dừng chứ? – Bé hỏi to.

– Ok thôi! Nếu bạn thấy mệt – Tân đáp nhanh.

Bé trả nó quả bóng, nói cảm ơn rồi xách cặp, biến mất vào đám đông xung quanh, chóng vánh như lúc xuất hiện vậy. Tân chưa hết mừng vì thoát khỏi tình huống khó, thì lại bần thần trách mình không làm gì để giữ bé lại, ít nhất để hỏi… tên…

5. – Lần này thua lại tại ông đấy. Toàn để ý đâu đâu thôi – Vũ càu nhàu khi mấy thằng rời khỏi sân. Bảo nó không a kay sao được khi mà bọn nó mất không mấy quả ba điểm cho đội bên kia chỉ vì mấy lỗi rất chi là ngớ ngẩn của Tân. Chơi bóng mà đầu óc thằng này cứ như treo tít trên cành mít vậy. Lần này là giao hữu chứ đấu giải mà thế này chắc toi luôn.

– Tôi xin lỗi – Tân đập đập quả bóng xuống nền bêtông, giọng mệt mỏi. Nó thật tình cũng đâu muốn thế, nhưng chẳng hiếu sao…

Dạo này, khi chơi bóng, nó mắc phải cái tật cứ chốc chốc lại ngơ ngáo ngó ra ngoài sân nên hậu quả tất yếu là mất tập trung đúng thời điểm cần tập trung nhất. Điều đó Tân biết, nhưng chẳng hiểu sao nó cứ vô thức làm vậy. Mà cũng chẳng có gì là tự nhiên cả, cũng tại sau cái chiều chơi cùng trên sân, Tân không gặp lại cô bé làm nó toát mồ hôi hột kia nữa. Bé xuất hiện rồi biến mất như một làn gió vậy, nhưng cũng đủ cho một cái gì đó khẽ khàng rung rinh. Với những kỹ thuật mà bé phô ra hôm đấy đủ thấy trình chẳng vừa chút nào, được như vậy thì hẳn luyện tập không ít, nên mê bóng rổ là cái chắc. Vậy thì chẳng có lý do gì để không đi xem những buổi tập hay giao hữu của đội bóng trường cả. Suy luận logic vậy nhưng xem ra lại trái với những gì Tân thấy làm nó không khỏi hoang mang.