Em định bỏ học, chỉ vì những con người đó mà em định bỏ học sao? Chúng nó đâu có phải chịu đau đớn để sinh ra em, đâu có đặt hy vọng gì vào em đâu? Chúng sẽ không có cái cảm giác giống như cái cảm giác của ba mẹ em khi mà em nói em quyết định buông xuôi mọi thứ”.

Em nhặt cái cặp sách lên và lau nước mắt, ba em vẫn đứng ngoài cổng trường, khuôn mặt ông khắc khổ, từng nếp nhăn lộ rõ, ba vẫn đợi em. Dù em quay lại vào lớp học hay quay ra cổng trường, ba vẫn đợi. Em không biết mình phải quyết định như thế nào vào lúc này, em biết ba sẽ không mắng em đâu nếu em bỏ học nhưng còn em, em biết em sẽ rất ân hận và em sợ lắm. Em biết cô sẽ luôn bên em, cô sẽ không để em một mình trong những ngày như thế này, trong phút chốc những kí ức buồn vui chợt ùa về nhưng em vẫn rất sợ, em có cảm giác mình không thể quay trở lại trường vào lúc này. Em hết nhìn ba em sau song sắt ngoài cổng trường, hết nhìn cái lớp học với những con mắt dị nghị, căm ghét đang chờ đợi ở đó rồi lại nhìn đôi mắt ướt nhòe lệ của cô. Mới hôm nào hai cha con em còn nói chuyện về những ước mơ, về tương lai. Em phải quyết định, đây là lần cuối cùng, em biết cô không chờ em đến để nộp đơn xin nghỉ học và ba em đâu có mong chờ ngày này.

“Năm nay lại mất mùa rồi, chẳng biết rồi gần đến ngày giáp hạt nhà ta sẽ ăn gì? Con nhất định phải cố gắng học tập tốt đấy, ba muốn con trở thành bác sĩ!”

“Nhất định rồi ba!”

Vậy mà giờ phút này, em đang định bỏ dở tất cả, còn hơn một năm nữa thôi là em sẽ tốt nghiệp, ước mơ đang ở trong tầm tay.

“I want to be a journalist in my future! (Trong tương lai tôi muốn trở thành một nhà báo)”, em đã từng viết như vậy trong đề kiểm tra môn Tiếng Anh mà cô đưa ra đề viết về ước mơ của mình trong tương lai. Thế mà giờ đây em đã định từ bỏ hết… em lại khóc, đến khi không còn nước mắt nữa, em chỉ nấc nghẹn được thôi, dù vẫn rất sợ nhưng rồi tất cả sẽ qua. Cô đã bảo em như thế, và em cũng cố tin là như vậy. Em lại đến lớp, mỗi lần bước vào lớp những ánh mắt soi mói, căm ghét lại đổ dồn về phía em, em chỉ nín thở, lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình tự nhủ lòng mình rằng, rồi tất cả sẽ qua thôi.

dd7511d07a0ac24712ee816b6e98305d5df5b587

Trong tất cả những chuyện đã qua có thể em là người có lỗi nhưng em không muốn xin lỗi ai cả, bởi khi em chưa kịp xin lỗi thì những con người không hiểu em đã làm tổn thương em rất nhiều. Em gần như bị bỏ rơi, những người bạn thân cũng không dám lại gần em, họ cũng sợ em, sợ sẽ bị liên lụy, sợ sẽ bị ghét lây và cũng sợ sẽ bị cô lập như em vậy, em hiểu nên em không dám oán trách gì ai. Những giờ tan học những đứa bạn thân ấy vẫn đợi em cùng về nhưng chẳng ai nói với em một lời, em cũng chỉ lặng lẽ đạp xe đi theo chúng nó về nhà thôi. Em cố gắng nuốt những giọt nước mắt và tự nhủ với lòng mình rằng, rồi tất cả sẽ qua thôi. Những tiết học trôi qua trong trầm lặng, trong sự chờ đợi của em, em chỉ mong tất cả trôi qua thật nhanh. Đã có lúc em mong thời gian quay ngược trở lại để em xóa hết những lỗi lầm nhưng đó là điều không thể. Em chỉ biết cố gắng, em trở nên lặng lẽ đến kì lạ, em đã từng một thời sôi nổi nhưng hình như đó là một con người rất khác so với em lúc này.

17 tuổi em phạm sai lầm khi chờ đợi người khác thứ tha em đã phải học cách tha lỗi cho chính mình. Chưa bao giờ em thấy mình suy nghĩ nhiều như lúc ấy, suy nghĩ đến bế tắc và đã có lúc em muốn kết thúc tất cả bằng một giấc ngủ thật sâu, không bao giờ tỉnh dậy nữa. Em lại gọi điện cho cô, đã nửa đêm rồi.

“Cô ơi em phải làm thế nào đây, em thấy sợ lắm!”