Đầu tiên là cái ví tiền của má hao hụt. Lần khác, nhà hàng xóm gửi tiền nhờ má đóng hóa đơn tiền điện, má cất vô ngăn kéo. Nhưng rồi số tiền đó bốc hơi không tăm tích. Cuối tháng trước, tới lượt ba phát hiện tờ hai chục ngàn nhét sau túi quần đi làm không cánh mà bay. Người nhỏ trong nhà có tui và thằng Sóc. Một mất mười ngờ, không khí trong nhà nặng nề hẳn.

Blue_by_ew_cia

Nhà thằng Sóc ở tuốt dưới quê. Ba má nó nghèo lại đông con, bấm bụng gửi nó lên thành phố, nhờ ba tui cho đi học. Mới sáu, bảy tuổi đầu, nhưng thằng nhỏ khôn lanh lắm. Thấy má tui đau tim mà phải tất bật với cửa tiệm tạp hóa trước cửa, nó hăng hái phụ giúp trông coi tiệm. Mỗi lần má tui nằm một chỗ, nó cứ chạy quanh, hết pha ly nước chanh nóng lại nhắc má Hai uống thuốc đúng giờ.

Má cưng thằng Sóc còn hơn cưng tui. Tối, mệt tới đâu, má tui cũng kè nó học bài, tập viết chữ đẹp. Nấu món gì ngon, má phần nó nhiều nhất. Tui nạnh, má chỉ cười xòa: “Sóc nó còn nhỏ, lại sớm xa gia đình, thương nó hơn một chút không được sao?”. Tui hậm hực: “Má chìu chuộng nó quá, nó sẽ hư cho mà coi!”. Má bảo tui là con gái chớ nên bụng dạ hẹp hòi. Nhưng tui chỉ càng thấy khó chịu với thằng em họ.

Mặc dù mọi người đều chú ý để mắt, tiền bạc trong nhà vẫn tiếp tục bị mất lặt vặt. Ba tui đoán chừng đám con nít trong xóm hay chạy vô chơi hoặc khách mua hàng nào đó tắt mắt. Má nhẹ nhàng hỏi tui: “Hay con có cần mua sắm gì mà chưa dám xin má không vậy Thư?”. Tui lắc đầu.

Tui không tin người ngoài có thể biết tường tận chỗ cất giữ tiền bạc. Chỉ có người trong nhà thôi. Lạ một điều, tiền bán hàng của tiệm tạp hóa không bao giờ suy xuyển. Đó chính là điểm khiến ba má tui không bao giờ gợn lên ngờ vực thủ phạm có thể là thằng Sóc. Nhưng tui thì khác.

Một trưa đi học về, tui nói lớn với má: “Con mới thu quỹ lớp. Lát nữa má đổi cho con mấy tờ tiền chẵn thật lớn để cất nha!”. Rồi tui bỏ cặp táp dưới nhà, chạy lên gác xép. Từ kẽ vách nhìn xuống, tui thấy rõ thằng Sóc mon men đến bên chiếc ghế, mở cặp thật nhanh. Và cũng nhanh không kém, tui chạy ào xuống, túm chặt tay thằng nhỏ, la lên thật lớn để má từ dưới bếp chạy lên.

Nước mắt chan hòa, thằng Sóc nhận hết. Nhưng đã xài tiền vô việc gì thì nó nhất định không nói. Má tui lên cơn đau tim, nằm liệt giường. Không đắn đo, ba tui quyết trả thằng nhỏ về quê. Mọi ngờ vực được hóa giải. Nhưng, lạ lùng làm sao, tui chẳng thấy vui gì. Trái lại, không khí còn nặng nề hơn. Thằng Sóc ngồi thu lu gục đầu trong góc. Má tui đau bịnh, vẫn gượng xin ba tha thứ, để cho thằng nhỏ ở lại, sẽ dạy dỗ nó thêm. Ba lắc đầu lạnh lẽo. Tui hoang mang, chẳng hiểu sao má còn có ý dung chứa một đứa trẻ hư trong nhà.

Thằng Sóc về quê hơn một tháng. Má gượng dậy được, tui dọn dẹp phòng ốc giúp má. Lật tấm nệm má nằm, bỗng rơi ra bì ny-lông nhỏ, bên trong là gói giấy với dòng chữ xiêu vẹo: Tiền mổ tim cho má Hai. Mở ra, mấy tờ bạc lớn thằng Sóc từng lấy trộm, và cả những đồng xu nó chắt mót, tất cả cuộn tròn một cục. Nhìn gói giấy, má tui khóc òa lên.

Nhà tui nay lại đầy đủ bốn người. Thằng Sóc đã thông cái chuyện lấy trộm là rất xấu. Nó cứ lăng xăng quấn quýt bên má Hai của nó. Mỗi khi ngó thằng em cười toe, tui lại thấy lòng mình mềm ấm lại, như là đã có thêm một thằng em trai.