Bình địa nắm áo lôi tôi nấp vô bụi . Hai đứa rúc rích cười vừa coi xi-nê-ma cái cảnh con Huệ đang ôm cổ tay tức tối ngó quanh . Bỗng con nhỏ ngồi thụp xuống đất quơ vội cái gì rồi đứng bật dậy giơ tay phang mạnh “rạt” … Cục đá xanh lớn gần bằng nắm tay bay vèo qua mấy bụi rậm rớt “bịch” ngay trước mắt tôi . Hú vía ! May không thôi cái mũi tôi nó “ăn trầu” rồi . Tuy nhiên, hai đứa tôi ngồi im như tượng đá . Huệ đứng nghe ngóng một hồi không thấy động tĩnh gì, tưởng lầm mục tiêu, bỏ đi một nước, miệng còn lầm bầm cái gì không biết …
Bị kiến vàng “xơi” mấy phát đau thấu trời mà tới giờ tôi mới dám nhảy ra khỏi bụi cây, phủi lia lịa :
– Mày hèn quá, sao lại “bắn” phụ nữ ?
Bình địa nhăn hai hàm răng tím ngắt vì ăn quá nhiều trái trâm :
– Hì hì … nó mà “phụ nữ” ?
– Ờ, thì là … con gái !
Bình địa le cái lưỡi còn tím đen hơn cả hàm răng :
– Con nít thì có !
Vừa ráng vươn tay tới cái chỗ con kiến ác nhơn cắn giữa lưng để gãi, tôi vừa thắc mắc :
– Sao lại con nít, nó bằng tuổi tao với mày …
Quay cái ống thụt chỉa vào bụng tôi, nó nói :
– Tại … trong lớp nó không cho tao cọp dê … !

Tôi chưa kịp nhăn miệng cười thì bỗng, “póc”, cái bụng đau thót vì một trái trâm vừa bay ra từ ống thụt trên tay Bình địa . Tôi cúi xuống bốc một nắm đất ngẩng lên thì Bình địa đã ngồi vắt vẻo trên cây trâm. Thằng này mập thù lù vậy mà lẹ thiệt . Với cái ống thụt lợi hại, nguồn “đạn” vô tận là những trái trâm sống và nguồn “lương thực” cũng vô tận là những trái trâm chín tím ngắt … tôi trở thành địch thủ “dưới cơ” Bình địa . Nghĩ vậy, tôi xòe bàn tay ra, ngọn gió mạnh chạy dọc bờ kinh thổi tạt nắm đất khô vụn bay xòa vào không khí . Chợt tôi nghĩ đến Huệ, không biết cái trán nó có bị sưng lên không ?

Khi từ dưới mé kinh chạy về thì khu chợ huyện đã lên đèn , trời sụp tối lẹ hơn tôi tưởng . Gọi là chợ nhưng trừ cái nhà lồng, còn phía trên chổ nhà tôi, là hai dãy nhà phố đối diện thẳng tắp và đơn điệu được xây cất cùng một kiểu mà lại cũ kỹ nữa . Từ xa, đã thấy Huệ nắm tay ba tôi đang đi về phiá tôi . Chắc ông nhờ nó dắt đi kiếm tôi đây ! Nghĩ vậy, tôi lẻn vô nhà lồng chợ, vòng sang dãy phố bên kia và chạy về nhà .

Má tôi đứng sẵn đdâu đó nên chộp được cái đầu tóc rối bù ngay khi tôi mới bước chân vô cửa . Vừa lôi tôi về phía cái buồng tắm tối thui, bà vừa cằn nhằn :
– Mày đúng là thằng lưu linh ! Đi đâu cả ngày nay, để ba mày với con Huệ đi kiếm kià !
Huệ học cùng lớp lại ở gần nhà tôi, nên chuyện gì của tôi nó cũng biết, kể cả chuyện lúc trước tôi thích ở truồng chạy tắm mưa ! Trong lúc má kỳ cọ cho tôi thì ba và con Huệ về . Ông đứng ở cửa buồng tắm ngó tôi giận dữ :
– Đi đâu dữ vậy, ông con ? Tắm xong lên tao biểu !
Khi ba nói câu đó, nghĩa là lát nữa tôi phải nằm sấp trên ghế ngựa cho ông đét mấy roi . Con Huệ thò cái đầu vô :
– Hí hí … đáng đời !
Tôi lật đật quay lại, đưa lưng vô mặt nó, đúng lúc má tôi đang cọ xát hai bên bắp vế “non”, tôi rên nho nhỏ :
– Úi, đau …!

Tuy úp mặt vô tường và đang bị đau đớn nhưng tôi vẫn nghe tiếng cười “hí hí” đáng ghét của Huệ . Tiếng cười chứng minh con nhỏ đúng là con nít như Bình địa nói, tiếng cười cũng cho tôi thấy rằng cái trán nó không hề bị sưng vì trái trâm của Bình địa ! Tôi chợt tiếc rẻ cho sự phung phí lòng thương người của mình .

Nhưng một phép thần thông đã xảy ra tới mức tôi không tin đó là sự thật nữa . Vừa tắm cho tôi xong, má tôi lẳng lặng đi xúc một tô cơm, chan canh và thêm vào một khứa cá kho to tổ bố, đặt lên bàn . Không hề dám bàn cãi, tôi cũng lặng lẽ ngồi vào bàn . Bỗng đâu từ trong bóng tối, ba tôi xuất hiện ngay bên cái ghế tôi đang ngồi . Tôi thót ruột, chờ đợi một tiếng gần của ông bắt tôi phải “lên nằm sấp trên ghế ngựa”. Nhưng điều xảy ra trái ngược hẳng . Ba đưa tay vuốt mái tóc còn sũng ướt của tôi và ôn tồn nói :
– Lát đi ngủ sớm, khuay dậy chẩn bị đi Sài Gòn với ba !

Câu nói của ông làm tôi không tài nào nuốt được vá cơm đang nhai . Tôi trệu trạo như muốn khóc . Từ lúc mở mắt chào đời cho tới nay, tôi chưa hề biết đến Sài Gòn, chỉ nghe anh Hai, chị Ba tôi kể lại ở đó đèn đuốc sáng trưng, ban đêm cũng sáng như ban ngày !

Đợi ba má đi lên nhà trên, tôi lén đổ phần còn lại vô cái thau nhôm méo mó đựng đồ ăn của con Miu Miu . Sau khi bình tĩnh hơn, tôi không biết cái tin ba vừa báo là vui hay buồn ? Ba má đang bắc ghế ngồi ngoài hàng hiên nói chuyện, đó là thói quen hằng ngày của hai ông bà sau bữa cơm chiều . Tôi xoay xoay cái bông vụ , giả vờ như đang say chơi, đến ngồi phía sau lưng ông bà và nghe loáng thoáng má nói :
– … Ông tính cho nó đi học luôn ở Sài Gòn ?

Nước mắt tôi chực ào ra . Thật tình tôi muốn được một lần đặt chân tới Sài Gòn, cái thành phố trong mơ ước không chỉ của riêng tôi mà của thằng Bình địa, con Huệ, cả lũ nhóc tí chúng tôi ở cái huyện buồn tẻ, nhỏ xí này … Nhưng đi để ở Sài Gòn luôn thì … Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra tình huống này lại xảy đến với mình, đột ngột như vậy !