Năm nay bố mẹ và em trai Nhiên đều về quê ăn Tết, chỉ có mình cô ở nhà. Nhiên lỡ mắc một hợp đồng lớn nên không rời đi được. Cô bận lu bù, hầu như hôm nào cũng đi sớm về khuya, mệt đến nỗi chẳng thiết ăn uống gì nữa. Mẹ gọi điện về, nhắc Nhiên giữ gìn sức khoẻ, nhắc Nhiên dù có một mình cũng phải sắm sửa Tết cho đầy đủ. Nhiên vừa dụi hai con mắt thâm sì vừa liên mồm vâng dạ cho mẹ yên lòng. Hôm sau, nhân buổi nghỉ trưa, Nhiên lụi hụi dắt xe tới siêu thị mua thực phẩm chất đầy tủ lạnh, lại gọi điện đặt xôi, gà, bánh chưng rồi nhờ con bạn thân ngày 30 nhớ mua hộ ít hoa quả. Lan nghe Nhiên nói xong, im lặng một lát rồi bảo:

– Hay mày sang đây ăn Tết với nhà tao? Bố mẹ tao vẫn nhắc mày mãi đấy!

– Thôi – Nhiên từ chối – Tao mà đi thì ở nhà ai lễ cúng hả mày? Với lại tao định dành mấy ngày Tết ngủ bù cho lại sức. Cái hợp đồng này vắt kiệt tao rồi!

Lan thở dài:

– Tham công tiếc việc vừa thôi! Tao không ngờ một đứa từng tuyên bố “nhàn nhã để sống” như mày lại có ngày trâu bò thế này!

Nhiên cười, miết nhẹ ngón tay vào ống nghe:

– Bận rộn là tốt! Bận rộn là tốt! Chỉ có bận rộn thì mới ít nghĩ linh tinh! Bớt nghĩ linh tinh thì mới sống vui vẻ được!

Đầu dây bên kia lại im lặng.

– Nhiên này – Lan rụt rè nói – Hôm trước tao gặp lớp trưởng lớp mình. Nghe nói…

– Nghe gì?

– Nghe nói … Hoà về nước rồi! Từ tháng mười …

– Thì sao? – Nhiên vẫn cười, thản nhiên hỏi lại- Liên quan gì đến tao? À quên, tao vẫn nợ anh ta một phong bì mừng đám cưới. Nhưng cũng chẳng phải tại tao, ai bảo anh ta không về nước mà cưới lại vội vã tổ chức bên Mĩ cơ!

– Không – Giọng Lan càng nhỏ hơn nữa – Họ không cưới. Tao nghe kể, hình như… trước ngày cưới một ngày, Hoà mất tích!

Nụ cười trên gương mặt Nhiên đông cứng lại. Bất giác, cô co chặt bàn tay đang buông thõng, móng tay găm sâu vào da thịt đến tấy đỏ. Mím chặt đôi môi nhợt nhạt, Nhiên nói một cách lạnh lẽo:

– Vẫn chẳng liên quan gì đến tao! Thế nhé, tao phải quay lại làm việc đây. Nhớ giúp tao nhé! Tạm biệt!

Nhiên cụp máy, ngồi thừ ra. Qua lớp kính trong suốt của cao ốc, mưa bụi quấn lấy sương mù đầy ảm đạm, mờ mịt hệt đôi mắt của cô lúc này.

tree_of_knowledge_iii_by_thenightshedied-d5do5k3

*****

Nhiên và Hoà chính thức yêu nhau vào ngày mồng hai Tết. Cách đây hai năm. Khi ấy cũng đúng là ngày lễ Tình yêu: Valentine 14-2. Lúc hoà ngỏ lời, Nhiên cứ tưởng như đang mơ. Cô đã thầm yêu Hoà từ năm thứ nhất đại học. Nhưng chỉ là thầm yêu thế thôi bởi cô biết Hoà đã có người trong lòng – ấy là Dương – hoa khôi của trường, cũng là bạn thân của Hoà từ hồi còn học cấp III. Mỗi lần nhớ lại buổi tối hôm ấy, Nhiên lại thấy buồn cười. Vì cô đã đờ ra như một con ngốc, nhìn Hoà trừng trừng, ấp úng mãi cuối cùng lại thốt ra một câu ngớ ngẩn nhất trần đời:

– Hoà chắc không?

Hoà gật đầu, đôi mắt sáng lên nét cười:

– Chắc!

Nghe câu trả lời ấy Nhiên đã khóc. Vì hạnh phúc. Vì bất ngờ. Và vì ti tỉ lí do khác. Cô đã nghĩ rốt cuộc tình cảm chân thành của mình đã làm Hoà cảm động. Cô đã nghĩ sẽ trân trọng tình cảm này bằng tất cả trái tim mình. Cô đã nghĩ nhiều lắm. Nhiên chỉ không nghĩ rằng Hoà ngoài câu: “Làm bạn gái anh nhé!” thì chưa từng nói yêu cô. Cho đến ngày cuối cùng cũng chưa bao giờ nói.

Ngày tháng của những người yêu nhau trôi mau như bóng câu qua cửa sổ. Ngày nắng, Hoà sẽ chở Nhiên ra bờ hồ để những làn gió mát rượi tha hồ luồn qua mái tóc. Ngày mưa, Nhiên sẽ chỉ cho Hoà làm búp bê cầu nắng kiểu Nhật để nhìn Hoà lúng túng, nhăn nhó với kim chỉ vải vóc. Ngày nóng, hai đứa sẽ rủ nhau mua một thuyền kem chuối cực lớn, cùng chén cho tới khi no căng bụng mới đèo nhau về. Và ngày rét, Hoà sẽ dúi cả hai tay Nhiên vào túi áo anh, rồi hí hửng khoe với cô về một quán cóc thú vị nào đó anh vừa phát hiện. Suốt một năm trời. Những giận hờn nũng nịu. Những cái ôm ấm áp. Những nụ hôn ngọt ngào. Những thủ thỉ sẻ chia. Đẹp và lấp lánh như thuỷ tinh. Để rồi tất cả vỡ tan khi Hoà nói:

– Em là người con gái tốt nhưng anh đã yêu cô ấy suốt năm năm! Nếu cứ thế này có lẽ anh sẽ yêu em nhưng giờ cô ấy cần anh, cần anh! Nhiên à, em hiểu cho anh có được không?

Ừ, Dương cần Hoà. Còn Nhiên, Nhiên không cần Hoà ư? Hoà yêu Dương suốt năm năm. Còn Nhiên cũng đã yêu Hoà suốt bốn năm trời. Cô mới là người đã luôn nhìn theo anh, vui khi anh cười, xót xa khi thấy anh buồn bã, đau đớn giùm anh khi Dương sánh bước bên người con trai khác. Nhưng cô chẳng thể làm gì để níu kéo anh. Bởi người anh yêu từ đầu đến cuối không phải là cô. Nhiên chỉ là người thay thế, là người lấp chỗ trống cho anh. Vì cô yêu anh nên anh mới lợi dụng cô, phải không?

Ngày Hoà và Dương sang Mĩ, Nhiên một mình lang thang từ phố này sang phố khác. Cô không rõ mình muốn đi đâu, đang ở đâu. Giữa dòng người nhộn nhịp, cô cứ như chú thỏ con ngơ ngác bị lạc, quanh quất tìm kiếm một bóng hình quen thuộc dù biết bóng hình ấy đã không còn ở đây nữa, đã không thuộc về cô nữa. Nhiên không nhớ rõ là mình đã đau lòng bao nhiêu, đã rớt nước mắt nhiều đến thế nào. Nhiên chỉ rõ một điều là sau những ngày ấy Nhiên đã không còn là Nhiên của ngày xưa nữa. Không còn một Nhiên trong sáng chân thành, nông nổi mà thay bằng một Nhiên khác lí trí hơn, trưởng thành hơn, thận trọng hơn, và… cũng hèn nhát hơn! Nhưng con người, có mấy ai lại không thay đổi?