Ngồi bên song cửa sổ , lòng Hoài Bão khác hẳn với cảnh vật chung quanh , những kỹ niệm đầy thơ mộng của lứa tuổi học trò như đang trỗi dậy trong Anh …

98e66d9d03b933797681917651a35a6cbdd4ea53

o O o –

Vào một ngày lập đông gió lành lạnh thổi về qua khu phố nhỏ … Hoài Bão cưỡi trên lưng một chiếc xe đạp củ kỹ , vai mang nặng chiếc cặp da đầy ấp những vỡ . Mắt hướng nhìn về đám trẻ đang nô đùa trong một cái sân rộng lớn , Bão không để ý đến những gì ở phía trước , Anh chỉ kịp nghe tiếng người con gái hốt hoảng la lên :- Ê ê … …Coi chừng … ….
Những quyển vỡ ngỗn ngang rơi rớt trên mặt đường đầy bụi còn chiếc xe đạp thì văng qua một bên, cô bé bị té ngồi bệch trên mặt đất tay cô vừa xoa xoa cái chân , miệng thì xuýt xoa , đôi mắt tròn xoe liếc nhìn Hoài Bão :
– Ui dza …. Con mắt để đâu mất tiêu rồi , đi đường không để ý gì hết , chắt lỡ để quên đôi mắt ở trường rồi quá .
Bão ngồi xuống phụ giúp cô gái lượm lên những quyển vỡ và anh phủi những bụi đường xuống dùm cô :
– Xin lổi nha cô bé , anh không có cố ý đụng cô bé đâu , thành thật xin lổi .
Không ngờ câu xin lổi của Bão càng làm cho cô gái giận hơn , đôi má hồng hồng lên dưới bầu trời hoang nắng :
– Hmmm …. Ai cho gọi người ta là cô bé hã ??? Là em của người sao mà xưng là Anh ???Bão thì thầm cười và nhìn cô gái trước mặt
– Trời, cái mặt nhỏ xíu như vậy mà không cho gọi là cô bé , lại cũng không cho xưng bằng anh , chắt phải xưng bằng Cô Tiểu quá .
Hoài Bão nói rất khẽ, Anh đâu ngờ cô bé quá thính tai đã nghe rõ những gì anh đã nói – Nói gì vậy ??? Đã không cho gọi thì không cho gọi, mặt nhỏ xíu thì kệ người ta , mắc gì mà phải nói vậy ???
– Cái cô bé này ng` ta đã xin lổi rồi sao mà vẫn làm dzử như thế kia, được rồi cô bé nói kệ thì tôi kệ vậy .
Cái tánh ngang bướng của Bão lại trỗi lên . Anh dựng chiếc xe đạp củ kỷ và chạy một nước về nhà không thèm quây đầu lại nhìn cô bé ấy . Ngoài xa xa vọng lại tiếng cô bé :
– Người chi thấy ghét , nhớ đừng cho thấy mặt lại à .
Hoài Bão về đến nhà anh mới thấy mình hơi bậy . Hình như chiếc áo dài của cô bé đã bị rách bởi chiếc xe đạp cà tàn của anh , vậy mà anh không để ý hỏi thăm coi cô bé có bị gì không .
– Thôi mai mốt nếu có cơ hội gặp cô bé thì xin lỗi, và đền áo mơí cho cô bé vậy . Anh thầm nghĩ .

– o O o –

– Gió Phong , sao hôm nay trông mày mệt mỏi vậy ??? Chắt hôm qua đi cuốn sập nhà người ta nên hôm nay uể oải quá , còn đi học trể nữa . Tuấn, thằng bạn thân nhất của Bão lên tiếng hỏi khi thấy Bão từ xa đi lại .
– Đừng hỏi nha , còn nữa đừng có chọc tao à . Hôm qua tao xui quá trời bị đụng xe , nhưng sao lạ quá mậy ? Hôm qua sau khi bị đụng xe tao lái thật ngon lành về đến nhà , như sáng sớm hôm nay chiếc xe của tao nó lại bị ngủm củ tỏi rồi , làm cả sáng hôm nay tao phải lội bộ muốn chếc hai cái chân của tao … hmmmm cái chân giả hành tội cái chân thiệt . Bão mệt nhọc ngồi xuống cái băng đá .
– Anh 2
– Cô em gái của tôi hôm nay đi đâu đây ? Không có lớp sao mà ở đây vậy ? Tuấn quây lại nhìn người con gái đứng ở sau lưng anh .
Cô gái mĩm cười thật xinh và lắc lắc cái đầu nói
– Cô giáo lớp văn hôm nay nghĩ dạy đó , cả lớp được ra ngoài chơi, anh coi có sướng không hĩ ???
Tuấn đánh yêu cô em một cái trên vai :
– Rõ là ham chơi mà . Ê Bão, đây là Quỳnh Hương cô em gái tiểu thơ đài các của nhà tao đó , năm nay là năm thứ nhất của Cô Bé ở trường đại học này , còn tụi mình thì sẽ phải chào chào cái trường này . Còn đây là anh chàng Hoài Gió Phong , bạn chiến đấu của anh trong suốt mấy năm qua .