Nàng là người con gái đặc biệt nhất mà tôi từng biết. Không phải là nàng đẹp…Không hề. Thậm chí lần đầu gặp nàng tôi còn nghĩ nàng chỉ “đội lốt”một cô gái mà thôi.

– Chuyển lại đây ngồi nhé!

Tôi cau mày,sao lại có một người con gái đứng trước mặt thằng con trai xin ngồi trong khi còn bao nhiêu chỗ trống, nhưng phép lịch sự tôi không từ chối.

Nàng thản nhiên dọn dẹp sách vở của tôi qua một bên rồi ngồi xuống.

– Biết sao lại tôi muốn ngồi đây không? – Tôi còn chưa kịp lắc đầu thì nàng tiếp. – 12 rồi,không muốn ghét ai cả.

Sao lại có một con người kì quái hết mức như vậy? Xin lại ngồi gần….Vì ghét.

Có lẽ ấn tượng tốt của tôi về nàng là nét chữ,nó đẹp và tròn trịa. Còn tôi…lại sở hữu một nét chữ của các”ông đồ”.

Nếu ai đó nhận được món quà sinh nhật là 2 cuốn vở tập viết lớp 2 vào năm 18 tuổi thì chắc chắn chỉ có tôi và người nghĩ ra nó cũng chỉ có nàng.

Nếu có ai đó sẵn sàng đuổi đánh một thằng con trai cao 1m8 như tôi…cũng chỉ có nàng.

Ngày đó…Tôi thích một cô gái khác lớp,hai chúng tôi đi học cùng nhau,đi chơi cùng nhau. Nhưng quái lạ là sau này tôi thấy như mình không có kí ức gì lắm với cô gái đó. 12 trong tôi chỉ toàn kí ức về nàng.

Tôi nhớ về nàng từ những điều nhỏ nhất.

Cái cách nàng chăm chú viết,mải mê trong những con chữ.

Tôi thích nhìn lén nàng khi nàng nghe giảng…cũng chẳng biết thói quen đó bắt đầu từ khi nào nữa.

Tôi thích giả vờ không biết nàng đang bối rối không dám đưa cuốn vở toán hỏi tôi vài bài mà nàng chưa làm được.

Tôi thích nàng cười, vô tư.

Nhưng tôi cứ ngỡ đó chỉ là tình bạn và nghiễm nhiên chỉ dừng ở mức đó thôi. Bởi tôi khác nàng,tôi cần một cô bạn gái đẹp để không xấu hổ với bạn bè. Tôi được nhiều người biết đến,còn nàng thì gần như không ai dám vượt qua mức tình bạn,ít ai nhắc đến nàng trong những buổi bàn luận về cái đẹp của bọn con trai chúng tôi,nhưng tôi dám chắc người ta sẽ nói về tôi như một chàng trai khá bảnh bao và công tử. Tôi sợ nếu nói thích nàng lũ con trai sẽ chồm lên”mày đi thích một đứa con gái không ai thèm động” hay”mày hết người để thích rồi hay sao?”…bởi vậy tôi không thể thích nàng.

Cho đến một ngày…nàng chuyển đi cũng đến ngồi gần một chàng trai khác nhưng lần này vì lí do khác…vì nàng thích.

– Hết ghét ông rồi! Đi nhé! – Nàng chuẩn bị sách vở, nhoẻn một nụ cười tươi.

– Đi? Còn có mấy ngày nữa là thi tốt nghiệp rồi, đi đâu? – Tự nhiên trái tim tôi gào thét đình công đòi nàng phải ở lại…

– Tới đây vì ghét, giờ hết ghét rồi phải đi chỗ khác.

– Có lí do gì khác nữa không?

– Có! Vì thích! – Nàng chuyển lại gần ngồi cạnh anh chàng bí thư.



“Hai người nó một cặp, đẹp đôi ghê! Nếu không phải là tao không địch nổi với Minh(bí thư lớp tôi)thì…”, “Gato quá đi mất!”…- Mấy tên ngồi trên quay xuống.

Nàng đi, bàn vắng hẳn tiếng cười. Mấy tên ngồi trên cũng chẳng thèm quay xuống.

Còn nàng, không dành nụ cười ấy cho riêng tôi nữa.

Không dành cái ân cần chỉ tôi từng từ tiếng anh.

Không nhìn tôi khó chịu, không mắng tôi không chịu luyện viết.

Mỗi buổi học có người giảng giải cho nàng cẩn thận những bài toán khó.

Có người sẵn sàng lắng nghe với một vẻ mặt quan tâm những câu chuyện của nàng thay vì cái dửng dưng cố ý đáng ghét như tôi.

Đó là sự hụt hẫng…thương nàng mất rồi.

Tôi chia tay cô người yêu xinh đẹp của mình. Nàng biết và hỏi tôi vì sao?

Vì sao ư? Tôi thích nàng, tôi mến nàng…Tôi muốn hét cho nàng biết nàng đáng ghét như thế nào, cho ai cũng biết tôi thích nàng, cho cái anh chàng bí thư kia phải rời xa nàng, nhưng…tôi không nói gì cả.

Tôi là người cuối cùng trong lớp biết tin nàng du học Nhật. Khi nàng đi chúng tôi còn đang loay hoay xoay xở với kì thi Đại học cam go. Những ngày sau đó hoàn toàn bặt vô âm tín. Facebook khóa,yahoo không on,điện thoại không liên lạc được…tôi đành giấu kí ức về nàng ở một nơi sâu thẳm nhất.



***

Một ngày trời trong veo vắt, bỗng nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ hoắc và chỉ vỏn vẹn mấy câu rồi dập ngay.

– Ngày xưa chuyển đến ngồi với ông vì thích sau này đi cũng vì thích. Theo đuổi mà không được thì buông tay.