Chị… chị cho phép nhé ! ” , giọng một người đàn ông. Anh gần như phải gào thật to để át tiếng mưa. Không đợi trả lời , cái ô trên tay anh bật tung , xoè rộng trên đầu nàng. Những hạt nước mưa to như hạt bắp rơi xuống bề mặt chiếc ô ràn rạt.
Nàng vẫn phăm phăm lao về phía trước. Nhưng trên má nàng không còn cảm giác ran rát vì mưa quất nữa. Chỉ còn vị mằn mặn , âm ấm của nước mắt đang thấm vào môi.
Người đàn ông hỏi:” Nhà chị ở đâu? Tôi đưa chị về !”. Nàng đưa tay quệt những giọt nước đang nhoè nhoẹt trên mặt , liếc anh ta thật nhanh rồi quay đi.
Đó là khuôn mặt khá trẻ , hoàn toàn xa lạ. Song đôi mắt trên gương mặt ấy đang nhìn nàng dịu dàng.
Bàn chân nàng vẫn tiếp tục những bươc gấp gáp. Người đàn ông đi bên cạnh không vội vã , nhưng anh vẫn theo kịp. Miệng anh hơi mím lại. Hai cánh tay đang cố giữ chiếc ô khỏi những cơn gió bướng bỉnh. Dù vậy ,nó vẫn nghiêng ngả , lúc giật ra sau , lúc chúi về phía trước.
Trong phút chốc , một ý nghĩ kỳ lạ bỗng trỗi dậy , cựa quậy trong cái đầu vô cảm của nàng:” Giá như lúc này nàng có thể tựa đầu vào bờ vai rộng đang rất gần ấy mà kể lể , mà khóc lóc “…
Nhưng cái ý nghĩ điên rồ ấy được chút lý trí nhỏ nhoi còn sót lại chận đứng bằng những tiếng nói lạnh lùng:” Cám ơn ! Tôi không cần ! Anh đi đi ! Mặc kệ tôi ! “.
Không có tiếng trả lời. Chắc anh ta đã bỏ đi. Những giọt nước mắt nóng hổi lại trào ra , lăn xuống má , chảy qua môi nàng , mặn chát. Nàng lại đắm mình trong nỗi đau…
Người đàn ông không bỏ đi. Anh đi sau nàng , lặng lẽ. Chiếc ô vẫn trên đầu hai người. Anh bật cười với ý nghĩ:” Nếu ai nhìn thấy cảnh này , sẽ nghĩ rằng anh đang dỗ dành người yêu bướng bỉnh đang dỗi hờn “.

all_the_pretty_face_by_hard_to_be_a_girl-d3ahqz5
Họ đi qua con phố nhỏ , có những quán cà phê ấm áp đang xập xình tiếng nhạc. Dòng sông ngay trước mặt , thoáng đãng , bao la. Những cơn gió không còn vật cản , trở nên dữ dội hơn.
Nàng đứng lại. Chiếc váy màu xám nhạt bó sát vào thân người mảnh mai của nàng bay phần phật. Hai bàn tay trắng xanh úp vào nhau rồi từ từ áp vào ngực. Mắt nàng đăm đăm nhìn dòng nước cuồn cuộn phía dưới.
Người đàn ông giật mình. Toàn thân anh căng lên , chờ đợi. Nàng đang làm gì? Cầu xin hay cầu nguyện?
Vài phút trôi qua. Người đàn ông hắng giọng:” E…hèm ! Mưa to quá ! “.
Nàng giật mình , quay lại. Ánh mắt vô hồn ngơ ngác:” Cái gì? Anh vừa nói gì? “.
Anh bước lên ngang với nàng:” Không có gì ! Tôi nói mưa to quá !”.
Nàng im lặng. Người đàn ông so vai:” Lạnh quá !”.
Quay sang nàng ,giọng anh lộ vẻ ân cần:” Chị có lạnh không?”.
Vẻ mặt anh thản nhiên , tựa hồ như chỉ vô tình mà anh ở đây chứ không phải vẫn lẽo đẽo bám theo nàng.
Nàng nhíu mày , nhận ra người bạn đồng hành bất đắc dĩ. Anh ta chẳng có vẻ gì là lạnh. Trong khi nàng đang rất lạnh. Môi nàng tái mét , hai hàm răng va vào nhau lập cập. Không chỉ vì những cơn gió đang vật vã xung quanh như muốn lôi nàng theo mà còn vì nỗi đau tê dại đang nhói buốt trong tim nàng.
Vén mớ tóc đang bị gió thổi tung , nàng lắc đầu , thờ ơ:” Không “.
Đôi mắt người đàn ông vẫn chiếu thẳng vào nàng. Một đôi mắt rất đẹp , sâu thẳm và ấm áp. Anh nói:” Chúng ta về nhà đi ! Đứng đây chị sẽ chết rét mất “.
Từ đôi môi tím tái của nàng thốt ra những tiếng lật bật:” Kh…không…anh mặc kệ tôi ! “.Người đàn ông im lặng. Trong anh cuộn lên niềm thương cảm da diết. Giọng anh pha chút ngượng nghịu:” Hay là vầy , tôi sẽ…tôi sẽ…sẽ ôm chị. Một chút xíu thôi. Để truyền cho chị chút hơi ấm…”.
Nàng rùng mình , lặng lẽ quay đi. Anh hiểu sự im lặng là chấp thuận nên vòng cánh tay không cầm ô , khẽ kéo nàng sát lại gần. Mặt nàng áp vào khuông ngực căng phồng của anh.
Những nhịp đập thình thịch rất gần gợi lên trong tâm trí nàng những âm thanh quen thuộc. Hơi ấm từ người anh truyền qua nàng , ấm áp và dễ chịu.
Thật kỳ lạ , nàng không thấy nhói trong ngực nữa. Hình như nỗi đau đã bị dứt ra khỏi trái tim nàng.