Một mình tôi đứng giữa mênh mang giao hòa, giữa thiên đường và địa ngục, giữa sống và chết, giữa thực và hư. Chỉ riêng một mình tôi, với tôi, còn tôi, tồn tại như không tồn tại.

Vùng đất này không có gió, chỉ có thanh âm rầm rì, nửa như tiếng kêu gào bị chẹt lại, nửa như tiếng hát ma mị quái đản. Trong vũng âm thanh hỗn độn kì bí đó, có tiếng linh hồn tôi rên từng hồi sợ hãi.

Gió quật từng cơn rào rào, tôi hãy tạm xem như thanh âm rờn rợn bao bọc quanh mình chỉ là tiếng gió, từng sợi từng sợi cuộn thốc vào linh hồn tôi, nâng tôi lơ lửng bay lên trên tầng không nhạt màu trắng xóa. Khi tôi chưa kịp bình tâm lại, đã có một giọng nói vang lên, không trầm không bổng, không âm không sắc, phà từng đợt vào cảm thức linh hồn:

– Con còn một trăm năm mươi ngày sau hết!

Tôi bồn chồn chột dạ, nhưng từ lúc thức tỉnh trong khoảng không trắng toát này, tôi đã mặc định mình không còn sống nữa. Vì vậy, tôi không quan tâm một trăm năm mươi ngày thì khác biệt gì với vài giây, chỉ hạ giọng dè dặt hỏi lại:

– Đây là đâu? Và Ngài là ai?

Một khoảng lặng trôi qua, tiếng gió rầm rĩ lẩn quẩn bao bọc. Nhưng trước khi tôi kịp khiếp sợ, giọng nói nọ lại lần nữa vang lên, dịu dàng trấn an:

– Đây là nơi không có nắng. Và con chỉ còn một trăm năm mươi ngày nữa thôi.

Ngược lại, tôi cảm thấy mình không thể an tâm hơn một chút nào. Sắc trắng quanh tôi càng lúc càng tối dần, tối dần về bóng đêm đen đặc! Tôi bất lực gào lên, nhưng âm giọng bị chẹn lại thành một khối nặng nề rồi loang ra, hòa vào tiệp màu với khoảng không trống rỗng. Trước khi nó biến mất hẳn, tôi vẫn còn nghe thấy nó vang vọng qua nhiều lần sợi âm hỗn loạn – tiếng nói bất lực của tôi:

– Đây là đâu? Và Ngài là ai…

Bất giác, từng sợi gió nới lỏng dần dần, rồi rã ra đổ nhòe, thả tôi rơi tự do giữa mảng không gian tối dần về âm vô cực. Giọng nói kia, một lần cuối cùng, vang lên bên tai, dịu dàng trấn an:

– Là nơi không có nắng… là một trăm năm mươi ngày cuối cùng…

luck_and_laugh_by_silvermoonswan-d6jsep8



Tôi giật mình bật dậy, khoảng không đen đặc được trả về bằng gian phòng nhỏ màu tím nhạt, với ánh đèn đường nhờ nhờ hắt vào qua song cửa kính dán giấy kẻ ô vuông màu xanh lơ. Tay run rẩy đưa lên lau vội mồ hôi rỉ rả lấm tấm trên vầng trán lạnh toát, đầu mơ hồ soát lại một lượt những gì vừa xảy đến, tôi biết đó hoàn toàn không phải là một cơn ác mộng, mà là một điềm báo…

Tôi còn một trăm năm mươi ngày để sống?

1. Ngày thứ nhất… thứ hai… thứ ba… thứ tư… thứ năm…

“…I promise you, your sweetest dreams will come true
Now leave this weary world behind…” (2)

…Ngày thứ nhất…

– Này! Cậu làm sao vậy? Trông cứ như sắp chết đến nơi rồi!

Tôi giật mình bừng tỉnh, không phải vì tông giọng quá đỗi quen thuộc của Mai, mà là vì cú phát tay bộp mạnh vào bả vai mà Mai hay chống chế bằng cách cho rằng đấy chẳng qua chỉ là hành-động-thể-hiện-sự-thân-mật-giữa-hai-con-người-đã-quá-rành-rẽ-về-nhau. Lần này, tôi thôi không muốn nghe Mai nhắc lại mớ ngụy biện hài hước đó nữa, chỉ uể oải cựa mình rồi lúng túng quay sang nhìn cô, nở nụ cười nửa tươi rói, nửa gượng gạo. Kiểu cười này, căn bản là có thể lừa gạt tất cả mọi người, dĩ nhiên, trừ Mai. Nhận ra một nửa bất thường ấy, Mai lập tức cau mày phản ứng: