Cầm chiếc donut bỏ tọt vào miệng, cô gái bé xíu ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ của quán cafe tiếp tục chúi múi vào đống bài tập chồng chất.

– Em dùng gì thêm không? – Cô chủ quán bước tới hỏi.
– Không, cám ơn chị. À chị này, có chuyến xe nào đến quảng trường Trafalgar trong chiều nay không nhỉ?
– Ờ, nếu chị nhớ không nhầm thì có một chuyến vào lúc 17h20, ba phút nữa.
– Thật ạ? – Cô gái cuống cuồng nhét đống sách vở vào túi, cô lao ra cửa, tất tả chạy về phía bến xe.
– Đi cẩn thận, Trinh.
Xịch. Chuyến xe dừng lại sau đúng hai phút và bắt đầu lăn bánh sau khi hành khách đã lên hết.
London, chiều. Ngoài những con đường trung tâm như Broadway nhộn nhịp hay Oxford tấp nập, thủ đô của Vương Quốc Anh vẫn có đầy những trầm lắng của các dãy nhà Châu Âu cổ kính, các khu công viên Hoàng Gia hay những bảo tàng cổ xưa nhất.
Nắng thì thầm qua tán lá dâu, hắt qua cửa kính xe bus, chiếu rọi vào người con gái Việt đang trầm tư suy nghĩ.
Quảng trường Trafalgar. Vẫn như thường ngày, tấp nập nhưng không ồn ã, mọi người dường như cũng giống Trinh, chỉ đến đây để tìm một góc yên tĩnh thưởng thức thời gian trôi, thả mình sau một ngày dài tất bật. Lục tung túi xách, cô tìm được một chiếc donut dâu cuối cùng còn sót lại trong hộp giấy vuông vắn, không chần chừ một giây, chiếc bánh gần như bị xử lý ngay lập tức.
– Ai da, còn nhiều bài tập quá, chời ơiiiiiii – Trinh vươn vai, kéo dài lời than thở.
“Never mind
I’ll find someone like you.” Chuông điện thoại cô reo lên, khúc cao trào của Someone Like You.
– Đức – Trinh reo lên – cậu khỏi ốm chưa?
– Ừ, cũng đỡ rồi – giọng Đức có vẻ khang khác với Trinh, nhưng tiếng cười xòa đã nhanh chóng lấp đi. – Cậu sắp về chưa? – Vẫn câu hỏi quen thuộc đấy, Đức cười.
Trinh nhíu mày.
– Phải là bao giờ cậu về chứ, sao hôm nay lại hỏi khác đi vậy?
– À ừ, à ừ… – Cậu ấp úng – Tớ quên mất, đang bận học rối lên ấy mà, hìhì, bao giờ cậu về?
– Vẫn thế, bao giờ lên Đại học đã. Thôi cậu học tiếp đi, vừa khỏi ốm xong nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng ăn đồ lạnh nữa.
– Ừ, bye nha – Đức dập máy.
Nhét điện thoại vào túi, Trinh chống cằm nghĩ ngợi. “Lạ quá, sao hôm nay Đức khác thế nhỉ? Ngày nào cũng nói mà quên không hỏi han mình một câu nào, vừa bảo thôi không nói chuyện đã đồng ý. Còn nữa… cậu ấy chưa bao giờ dập máy trước mình cả”.
– Thôi kệ đi – Trinh lôi đống sách vở ra tiếp tục cắm cúi làm, ba năm du học đã khiến cô tiểu thư ngày nào trở nên chín chắn, biết suy nghĩ và ít dỗi hờn hơn.
Nắng rủ nhau kéo dần khỏi quảng trường Trafalgar rộng lớn, nhường chỗ cho những ánh đèn đường. Bắt chuyến xe cuối cùng của buổi chiều để trở về khu kí túc xá, cô chìm sâu mình vào chiếc ghế mềm mại, nhắm nghiền mắt tận hưởng những giai điệu du dương phát ra từ head phone.

danhdu2
Cokie café – quán cà phê quen thuộc của Trinh, chủ cửa hàng cũng là người Việt, chính chị ấy đã giúp đỡ cô trong khoảng thời gian bỡ ngỡ đầu tiên. Trước cửa quán, một đám đông tụ tập, dường như có một trò chơi đang được tổ chức, phần lớn người tham gia đều là người Việt Nam.
– Please stop it (làm ơn dừng lại) – cô đến cạnh người lái xe đứng tuổi, khẽ đề nghị.
Kịch. Chiếc xe to lớn chậm dần lại, rồi dừng hẳn trước bến đỗ cạnh đám đông. Bước xuống xe, Trinh nhận ra mọi người đều đang xếp hàng bốc thăm từ một chiếc hộp lớn, có vẻ là một trò xổ số do các công ty tài trợ nhằm quảng bá sản phẩm.
– Giải thưởng là gì thế chị? Em tham gia đây. – Trinh tủm tỉm.
– Một vé trở về quê hương trong dịp nghỉ đông này, hấp dẫn đúng không?
– Wow thật à, chị thử chưa?
– Chị còn phải ở lại trông cửa hàng, với cả đâu còn người thân ở Việt Nam. Hay em thử đi, biết đâu…
– Tất nhiên rồi – Trinh bật cười ha hả rồi chạy tới chỗ bốc thăm. Đoàn người xếp hàng lịch sự nhường lượt cho cô gái nhỏ bé – Cám ơn mọi người nhiều lắm – cô tươi tỉnh.
Đựng lá bốc thăm là một chiếc hộp vuông vức bằng nhựa cứng, bên ngoài có logo AON, bên trên là một lỗ tròn vừa đủ cho cánh tay một người. Cô thò cánh tay vào, lùng sục xuống tận đáy và rút lấy một mảnh giấy ngẫu nhiên. Một mảnh giấy màu xanh lá, không hoa văn hình thù, được gập lại làm 4.
– Thanks for joining, feel please to wait for the result, thank you! (cám ơn bạn đã tham gia, giờ bạn hãy ngồi lại đây đợi thông báo kết quả nhé) – nhân viên quảng cáo tươi cười nói.
– What about it (thế còn nó)? – Trinh chỉ tờ giấy và hỏi.
– Keep it (cứ giữ lấy).
– Okay – cô vuốt nhẹ mép tờ giấy và ngồi phịch xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
Ba mươi phút trôi qua. Hầu như mọi người đều giở tờ giấy ra trước khi có thông báo kết quả và tất cả đều bỏ về khi biết đó chỉ là mấu giấy trắng. Chỉ còn lại Trinh, cô vẫn điềm nhiên ngồi nhâm nhi tách capuchino, chúi mũi vào những trang sách kín mít dòng chữ font Times New Roman.
– Open it (hãy mở nó) – nhân viên quảng cáo bước đến gần, chỉ vào mẩu giấy trên tay cô, trên miệng là nụ cười dành cho người chơi kiên nhẫn nhất.
Trinh nhẹ nhàng tháo từng nếp gấp, mở bung mảnh giấy, hoàn toàn trắng trơn.
– Tiếc quá – cô xịu mặt, tự nhủ.
– Because you’re the most patient girl , you win it (bởi vì bạn là cô gái kiên nhẫn nhất, nên bạn đã giành chiến thắng) – tiếng nhạc bỗng nổi lên rộn rã sau câu nói của cô nhân viên.
Trinh tròn mắt, điều vừa nghe với cô thật là khó tin. Từ trong ô tô, một người đàn ông mặc đồ vest bước ra, trao cho cô một chiếc phong bì, kèm theo là nụ cười thân thiện và cái bắt tay lịch thiệp.
– I’m dreaming? – Trinh thốt lên với cô chủ quán café.
– Ờ, chị biết tiếng Việt em ạ.
– Em đang mơ? Em thắng rồi! – Trinh hét lên sung sướng, cô ôm chầm lấy chị.
– Chúc mừng em – cô chủ quán mỉm cười – nhưng chị vẫn thắc mắc, với gia đình em thì việc mua vé để trở về Việt Nam có gì là khó đâu?
Trinh mỉm cười, mân mê chiếc phong bì.
– Chị không hiểu rồi, không xin tiền bố mẹ, tự lo liệu để trở về một mình mới là thoải mái nhất – cô cười giòn tan.
Đèn đường sáng khắp dãy phố, cô gái nhỏ ngồi hàng ghế cuối xe bus khẽ đung đưa mình theo bản nhạc từ headphone, miệng nhấm nháp những chiếc bánh donut xinh xắn.