Lo lắng… Tự hào… Trống trải… Hụt hẫng…
Thật khó mà diễn tả hay phân tích được cảm giác của Khôi ngay lúc này – Thời điểm mà chiếc máy bay kia đang lao vút lên bầu trời xanh thẳm. Sẽ chẳng có gì khác lạ cả nếu đó là một trong hàng trăm, hàng nghìn chuyến bay bình thường như những chuyến bay khác của hang hàng không Vietnam Airline hay là một trong hàng chục chuyến công tác thường ngày của Hạ Vy. Nhưng chuyến đi lần này mang Hạ Vy của anh đi khá xa và khá lâu.
Hà Nội
Tính hết đêm nay nữa là 202 ngày kể từ ngày xa Vy… Cũng từ ngày Vy đi, Khôi cố lao vào công việc để lấp bằng đi nỗi nhớ. Đồ án, họp hành liên miên. Di chuột lục tìm hết các folder xem lại những tấm ảnh của Hạ Vy – những tấm ảnh mà anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, giờ nhắm mắt lại anh cũng đọc hình dung lại được hết khung cảnh, thứ tự của từng tấm ảnh. Hà Nội mùa này mưa và lạnh. Khôi nhớ những lúc mưa gió và rét mướt thế này Vy vẫn nhõng nhẽo bắt anh chở lượn lờ khắp phố phường. Khôi cười. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những dòng email như không thể khỏa lấp được nỗi nhớ. Anh đã quen thuộc với cuộc sống có Vy. Hình ảnh, tính cách của cô luôn xuất hiện trong suy nghĩ của anh. Đôi mắt một mí lúc nào cũng ánh lên nét tinh nghịch, vầng trán cao mà anh vẫn đặt lên đó những nụ hôn trước khi tiễn cô về nhà và chúc cô ngủ ngon, đôi bàn tay thon xinh xinh trắng muốt ấm áp, những câu chuyện không đầu không cuối, những tiếng cười giòn tan khi cùng cô rong ruổi khắp phố phường, ngay cả những lúc cô giận dỗi, hờn ghen… Tất cả, tất cả ùa về như muốn bóp nghẹt trái tim Khôi.
Và lời hứa với bố mẹ sẽ đưa Vy về quê ăn tết cùng gia đình năm nay đành lỡ hẹn.
“Sắp tết rồi em ạ. Năm nay ở nhà bố mẹ trồng thêm cả cẩm chướng cánh bướm, hồng vàng, cúc Nhật nữa đấy. Hôm nay anh vừa gọi cho mẹ, mẹ hỏi thăm em mãi. Mẹ nói cánh đồng hoa nhà mình năm nay đẹp gần nhất xã. Hoa bắt đầu vào vụ rồi. Nhìn mơn mởn thích lắm. Mẹ cứ tiếc là năm nay em không về quê ăn tết cùng gia đình… Anh nhớ em quá em à.”
Khôi viết nốt những dòng email và nhấn nút “Send”. Nỗi nhớ, đã kìm nén lại và anh trải lòng vào những con chữ. Khôi phải mạnh mẽ để Vy còn yên tâm làm việc. Đợt này công việc học tập của Vy rất bận và nhiều áp lực. Chính Khôi đã động viên và hưởng ứng với quyết định của Vy. Anh biết cô đã phải rất cố gắng để có được 1 trong 2 suất học bổng trong đợt đào tạo cao cấp của công ty. Chính vì thế, anh không muốn cô bỏ lỡ cơ hội hiếm có. Dù thời gian của chuyến đi này không phải là ngắn… Và dù anh biết, xa Vy trong một khoảng thời gian như vậy với anh là một điều rất khó khăn.
Paris…
Đã gần 1 tháng kể từ ngày Vy đặt chân lên vùng đất này. Nơi mà thời còn là học sinh sinh viên cô đã luôn mơ mộng tới. Phải nói rằng những điều cô được học, được biết và tìm hiểu về đất nước hình lục lăng này còn quá ít ỏi so với những điều thực tế đang diễn ra. Pháp đẹp và quyến rũ như một người phụ nữ tuổi ba mươi. Không quá trẻ con hay nhiều hờn dỗi như những thiếu nữ mười tám, đôi mươi nhưng cũng không quá cứng cáp, chững chạc như phụ nữ bốn mươi. Phụ nữ tuổi ba mươi thông minh vừa đủ, trải nghiệm vừa đủ, tính toán vừa đủ nhưng có thừa vẻ đẹp, quyến rũ và nồng nàn. Pháp là vậy. Paris là vậy. Hút hồn người ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Vy đến với Paris theo chương trình hợp tác đào tạo chuyên viên cao cấp của tập đoàn khách sạn nơi mà cô đang công tác. Đó là một phần giấc mơ mà cô đã cố gắng biết bao nhiêu mới có thể có được.
Khôi và Hạ Vy – 2 con người lớn lên ở những miền quê khác nhau, học tập và lập nghiệp tại thủ đô. Họ gặp nhau như một sự tình cờ, như một định mệnh. Hiều nhau, sẻ chia, thông cảm. Và Yêu nhau. Cuộc sống bộn bề những vất vả và lo toan, vun vén cho một gia đình hạnh phúc trong tương lai. Dự định về một đám cưới trong cuối năm nay đã tạm gác lại vì công việc của Vy. Đã từ lâu, bố mẹ Khôi đã coi Vy như con cái trong nhà. Họ quan tâm và yêu thương cô nhiều. Ngay cả cánh đồng hoa nhà Khôi cũng được bố mẹ Khôi trồng những loại hoa mà cô thích. Vy biết được điều đó nên thật khó đưa ra quyết định đi học lần này.
Và thật may mắn, Khôi và bố mẹ Khôi đều ủng hộ và đồng tình với quyết định của Vy, để cô có cơ hội được thực hiện ước mơ.
Vy dành tối đa thời gian cho việc học tập ngay cả những kỳ nghỉ lễ, tết. Ngoài thời gian ngồi trên giảng đường, cô dành phần lớn thời gian còn lại trên thư viện, một phần thời gian check mail, gửi mail, một phần thời gian cho Khôi, một phần ít ỏi thời gian còn lại để chăm sóc bản thân. Thi thoảng, cô lang thang đi dạo quanh hồ trong trường. Ngôi trường cô theo học khá cổ kính và lãng mạn với những cây cổ thụ tán rộng và thân to mấy người ôm không xuể. Vào mùa thu lá vàng trải dài khắp những con đường từ trường đến ký túc xá, hồ nước xanh tĩnh lặng in bóng những mái nhà được xây dựng theo lối kiến trúc cũ. Những lúc ấy, Vy thấy nhớ Khôi, nhớ gia đình và nhớ Việt Nam quay quắt.
Và thời gian thì cứ thấm thoắt trôi….
1 năm sau… Hà Nội đã lại vào đông… Không khí tết đã bắt đầu gõ cửa từng nhà…
Khôi mở cửa bước vội vào nhà. Cơn mưa bất chợt giữa thời tiết lạnh buốt thế này khiến anh hơi mệt mỏi mặc dù cuộc họp chiều nay anh đã rất thành công khi thuyết trình dự án mới với Ban tổng giám đốc. Ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, ngắm nhìn bức ảnh anh và Vy chụp đợt đi Sapa cách đây 2 năm đúng đợt trời mưa rét mướt mà bật cười. Theo đúng như kế hoạch thì còn gần 1 năm nữa Vy mới lại về bên anh. Mà đã 2 ngày nay anh không gọi cho Vy vì theo email Vy gửi đợt này đang phải đi thực tập nên thời gian rất hạn chế. Giá mà có Vy ở đây lúc này, hai đứa sẽ đi ăn tối chúc mừng thành công của anh với dự án mà anh ấp ủ, giá mà có Vy ở đây thế nào Vy cũng lấy khăn lau tóc cho anh, cũng vòng tay ôm cổ anh thật chặt và kể cho anh nghe những câu chuyện khiến bao nhiêu mệt mỏi của anh cũng tan biến hết. Giá như…
Khôi lắc đầu như cố xua đi những ý nghĩ về Vy. Trở về với thực tại, lại gần một cái tết nữa sắp đến. Nếu tính tết này nữa là 2 cái tết xa nhau. Và phải tết sang năm anh lại mới được đón tết bên gia đình cùng Vy.
Mùa đông Hà Nội lạnh và rét mướt. 19h mà như 22h vậy.
“Kính cong…”
Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ miên man về Vy của Khôi. Không quá ngạc nhiên vì tiếng chuông cửa vào giờ này, chắc là bác Thơ nhà bên sang nhờ Khôi xem cái máy tính sao không lên hình mà lúc chiều bác đã gọi điện. Khôi vội đứng dậy và ra mở cửa….