– Sao mà ông ngắm nghía kĩ càng thế, con trai ông ra mắt chứ có phải là ngày ông ra mắt đâu mà phải chuẩn bị kĩ đến như vậy?

Có lẽ tôi đã quá chăm chú việc chuẩn bị cho mình vào ngày quan trọng nên tôi đã quên đi mất người bạn đời đang ngồi cùng xe với mình từ nãy giờ. Chỉ đến khi nghe tiếng bà nó gọi tôi mới tỉnh cả ra và rời mặt khỏi cái gương:

– Nhà có mỗi thằng con trai, hôm nay lại là ngày trọng đại với nó, nên không kĩ sao được. Tôi sợ làm mất mặt nó lắm.

Miệng tuy trả lời nhưng mặt tôi vẫn lại quay về với cái gương, để chỉnh lại từng li từng tí một với những gì mà tôi thấy là chưa đẹp lắm. Vậy mà cũng nhanh thật, loáng cái mà đã tới nhà hàng rồi.

Chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng lớn trông thật sang trọng, hai vợ chồng già chúng tôi xuống xe trong sự chào đón của con trai và cô người yêu nó.

– Con chào bố mẹ ạ!

Vẫn câu chào quen thuộc, tôi đã nghe suốt gần ba mươi năm nay, nhưng tới hôm nay tôi mới thấy trong câu nói đó còn có sự trưởng thành của thằng con trai mình. Chào xong nó quay sang nói với cô người yêu.

– Xin giới thiệu với em, đây là bố mẹ anh!

Nó chỉ tay lễ phép về phía tôi và bà nhà, con bé nhìn theo hướng tay con trai tôi chỉ rồi hơi cúi người chào chúng tôi:

– Cháu chào hai bác ạ!

Chẳng kịp đợi con bé nói hết câu, xen lẫn trong vui mừng, Tuấn – con trai tôi nói tiếp:

– Thưa bố mẹ, đây là Hằng, bạn gái con! Mời bố mẹ vào phòng ạ, bàn con đặt trong này rồi ạ!

Nói xong, hai chúng nó nhanh chân vào trước để chuẩn bị, bỏ lại tôi và bà nhà ở lai đằng sau.

– Nó đã trưởng thành rồi ông nhỉ. Ông nhìn xem, chúng nó có đẹp đôi không kìa?

Mải mê với những suy nghĩ không tên, chỉ đến khi bà ấy hỏi tôi mới chú ý. Đẩy cao gọng kính hơn, tôi muốn nhìn rõ hơn sự trưởng thành của nó – đứa con trai duy nhất tôi có.

– Ừm, nó trưởng thành rồi đó bà ạ!

Như muốn tôi trả lời tiếp câu hỏi nữa, bà ấy vẫn nhắc lại câu hỏi cũ:

– Ông thấy con bé thế nào? Chúng nó có đẹp đôi không?

– Bà hỏi gì mà lắm thế? Đã đâu vào với đâu đâu mà hỏi, đi vào thôi không chúng nó chờ.

Tôi chỉ biết trả lời có vậy, khi tôi chợt nhận ra: “Cái dáng, …cái dáng người… của con bé… nó… nó… nó giống ai nhỉ?”

Chỉ một câu hỏi thôi, mà suốt quãng đường vào tôi vẫn không tìm ra được câu trả lời, tôi chỉ nhớ ra thêm được rằng đó là cái dáng giống với một cô gái mà tôi từng quen hồi còn trẻ…

Cả bốn người chúng tôi vừa ngồi ăn, vừa trò chuyện rôm rả như đã là một gia đình lâu ngày mới gặp lại nhau, chứ không phải buổi ra mắt con dâu tương lai vậy. Cô con dâu tương lai như muốn ghi điểm trong mắt bố mẹ chồng nên thường hay gắp những gì ngon vào hai bát của tôi và bà nhà, còn đứa con trai yêu dấu của tôi thì liên thoắng nói về những gì đã làm được trong thời gian đi công tác vừa rồi. Còn tôi, gạt bỏ đi câu hỏi đang tự hỏi mình trong đầu, tôi hỏi chuyện con bé:

– Bác cũng nghe thằng Tuấn nó kể về cháu rồi, có phải cháu học ngành quản lý giáo dục ở trường quản lý giáo dục không?

Cũng đã nghe thằng con trai tôi kể về nó rồi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi thêm lần nữa như một người quan tâm tới nó. Con bé – người yêu thằng Tuấn – từ tốn trả lời:

– Dạ vâng, thưa hai bác, trước con học ngành quản lý giáo dục tại trường đó ạ!

– Ừm! Bác biết trường đó, giờ cháu đang làm trong phòng quản lý của bên công an à?

– Dạ vâng bác ạ!

– Thế giờ con ở cùng bố mẹ hay thuê ở đâu ?

– Dạ, giờ con đang ở nhà cũ của bố mẹ con ạ. Mẹ con về quê sống sau khi bố con hy sinh…

– Ôi! Vậy à…

Tôi chợt nhớ có lần Tuấn kể về sự hy sinh anh dũng của bố Hằng, một sĩ quan công an trong chiến dịch truy bắt tội phạm nguy hiểm… Không muốn gợi sâu vào nỗi buồn của cô bé, tôi tiếp tục hỏi chuyện:

– Giờ ở quê, mẹ con vẫn khỏe chứ?

– Dạ thưa, mẹ con vẫn khỏe ạ

– Ở tuổi này mà vẫn còn khỏe là hiếm lắm đấy con ạ

– Vâng ạ

Nghe con bé trả lời, tôi nhấp thêm cho mình ít rượu, rồi chậm rãi hỏi tiếp:

– Ở quê mẹ con làm gì vậy?

– Mẹ con là giáo viên dạy văn, nay về hưu bác ạ

– Vậy cơ à…

Tôi trả lời lạc lõng với giọng điệu như không muốn biết thêm gì nữa, bởi con bé vừa làm tôi nhớ đến một người. “Giáo viên dạy văn” chỉ vẻn vẹn bốn từ con bé nói, nhưng nó làm tôi nhớ lại về một câu chuyện dài hồi còn trẻ của mình. Đẩy cao lại gọng kính đã trễ, tôi như có dịp để nhìn kĩ con bé hơn, từ mái tóc, gương mặt và cả ánh mắt rồi nụ cười… đúng rồi, tất cả đều giống người con gái tôi yêu đơn phương hồi trẻ…

Giấu đi hết mọi cảm xúc của sự ngỡ ngàng, tôi chỉ kịp thốt lên trong đầu mình rằng, sao lại có người giống đến thế, có nhẽ nào…có nhẽ nào đây là…đây là…

– Quê con ở đâu thế, cách Hà Nội này bao xa?

Tôi hỏi như để muốn chuyển sang chủ đề mới, để giấu đi bao cảm xúc trong người mình, nhưng chẳng thể nào, bởi những câu trả lời của con bé, càng đưa tôi về gần với câu chuyện tình đơn phương hồi trẻ.

– Quê con ở Quốc Oai, cách Hà Nội mình có trên ba mươi cây thôi ạ

– Quốc Oai hả, có gần chùa Thầy không con?

– Dạ không ạ, con ở Đồng Bụt, Ngọc Liệp, cách chùa chừng năm cây số ạ.