Du khẽ nhướn mày, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua khe cửa sổ làm nó choàng tỉnh giấc. Nằm yên, cuộn mình trong chăn, nó tự hỏi ngày hôm nay sẽ khác hôm qua thế nào. Thời gian như ngừng lại, không hiện tại và tương lai, chỉ quá khứ đong đầy không gian. Cảm giác trống rỗng khiến nó ngây ngô. Du ngồi phắt dậy, để mặc bàn chân trần đi trên nền đất lạnh. Chợt nhớ một chuyện cần phải làm, nó bước ra cổng, mở thùng thư và xem liệu có bức thư nào từ Duy không.
Sân vườn trước đầy lá rơi, chẳng ai buồn quét dọn. Màu vàng úa cũ kĩ trải đều trong không gian đượm chút khô hanh của tháng Ba. Một cơn gió thổi xuyên qua váy voan mỏng màu trắng, làm nó khẽ rùng mình. Cái thùng thư màu đỏ vẫn nằm yên vị như đã phủ một lớp bụi thời gian. Trống rỗng. Như đầu óc của nó bây giờ. Và rồi, sực nhớ ra điều gì đó, Du khóc, khụy xuống. Duy đi thật rồi, rời xa nó. Cảm giác mặt đất dưới chân sắp đổ sụp xuống khiến nó chao đảo. Kí ức ùa về, cứa vào tim thêm một vết cắt.

thùng tiền mừng cưới 7

3 tháng trước
Du khoác lên mình chiếc váy đen. Nó hướng mình về phía bờ kia Đại Tây Dương, nơi Duy đang yên nghỉ. Những cánh hoa cúc trắng tung bay theo chiều gió. Một ngày mùa đông se lạnh.
Cái nhìn thẩn thơ.
Nửa vòng Trái đất.
Nửa vòng xa cách.
Một tình yêu dang dở.
Một niềm đau…
Quá khứ không ngủ yên.
Du và Duy, không phải ngẫu nhiên đều bắt đầu bằng kí tự D. Do bố mẹ chúng là bạn thân thiết đến nỗi họ minh chứng tình bạn của mình bằng hôn ước cho những đứa con. Duy và Du cùng nhau lớn lên. Chẳng khó hiểu gì khi Duy biết cả việc Du có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt hay Du biết Duy có bao nhiêu vết sẹo trên người. Thế đấy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm tiếp năm…
Chúng nó làm đám cưới ở tuổi lên năm. Trò chơi con nít ngây ngô. Hẹn ước nhau bằng cái ngoéo tay.
Chúng nó cãi vã nhau, hờn giận nhau. Thằng bé thích trò đánh nhau, con bé thích trò công chúa.
Chúng nó dắt nhau qua đoạn đường đến trường Tiểu học. Thằng bé tỏng ngỏng đi trước để con bé với hai cái balo nặng trịch theo sau.
Chúng nó chọc ghẹo nhau. Vì giọng e é của thằng bé mới lớn, vì cái điệu đà thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Chúng nó đèo nhau qua những mùa dấu yêu.Thằng con trai to xác với nụ cười trẻ thơ và cô bé tóc bím với đôi mắt to tròn.
Chúng thích nhau.
Và rồi chúng nó yêu nhau…
18 tuổi. Duy đánh dấu cột mốc tình yêu của chúng bằng lời hẹn ước sẽ trở về vào những ngày hè. Duy sang Mỹ du học, ở cùng bố đang công tác ở Thành phố biển xinh đẹp – Miami, bang Florida, Mỹ.
Du khóc. Nó biết khoảng cách xa xôi không ngăn cản hai trái tim đã cùng nhịp đập. Chỉ sự trống vắng bên cạnh và nỗi cô đơn như đang siết chặt nó. Những dòng thư, những dòng thương nhớ theo trang giấy trắng lấp đầy nỗi khát khao.
Hè ấy, Duy về. Chúng nó như chưa từng xa cách. Cùng làm thêm tại tiệm café Mây. Cùng đùa giỡn.
-Dành dụm tiền làm thêm tới năm sau nữa là đủ. Tớ sẽ dẫn cậu dạo quanh Miami, tận hưởng ánh nắng chói chang của Florida. Sẽ là hướng dẫn viên của riêng cậu thôi. – Duy cười thật tươi, hai con mắt tít lại và nắm chặt lấy tay nó.
Du mỉm cười. Tin tưởng.
Thế mà… Hạt giống mà Chúa ban tặng cho những kẻ đang yêu là hạnh phúc bất tận, những niềm vui nhỏ bé và những kí ức ngọt ngào. Rồi chính nó lại gieo rắc cho họ (những kẽ đã yêu nhau) những niềm đau khó nguôi ngoan, những virus “nỗi nhớ” bám víu ăn mòn bản thân, tâm trí và cả trái tim con người.
Thư gửi Duy (1 tháng lẻ 3 ngày kể từ ngày Duy mất)
From: Du
Hà Nội
Duy khờ khạo. Duy ngốc nghếch. Nếu cậu không đi sang đấy, nếu vào ngày đó cậu ở nhà và viết thư cho tớ, nếu… thì giờ tớ sẽ không khóc, không buồn vì sự thiếu vắng ấy. Giá như tớ có đủ sự mạnh mẽ để quên Duy đi. Giá như…
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày…
Tớ vẫn đều đặn mở hòm thư. Thật ngốc nghếch, thời nay ai còn viết thư mực cho nhau như Du và Duy nhỉ? Nếu mail, chat thì phải nhanh không? Cậu vẫn bảo những người lãng mạn không bao giờ tìm lý do cho hành động kì hoặc của mình? Chính vì thế tớ cũng chẳng cần lí do tại sao tớ lại viết bức thư này, dù biết nó sẽ không bao giờ đến tay cậu.
Tớ giận cậu. Ngày đi du học bên Mỹ, cậu đã bảo sẽ vẫn gửi thư một lần trong tuần cho tớ. Giờ, cậu đã không thể thực hiện lời hứa đó. Tớ giận cậu vì những dự định tương lai hai đứa ắp ủ rồi sẽ dang dở, tớ giận vì sẽ chẳng bao giờ được thấy cậu nữa, sẽ không còn ai nghe chuyện con mèo ú dạo này thế nào, chuyện bài vở ra sao, về cây xương rồng cậu tặng giờ thế nào.Tớ giận cậu vì những lí do ngờ nghệch nhất. Giận chỉ là để cậu sẽ lại xuất hiện với một dáng vẻ hối lỗi đáng yêu, rồi sẽ xin lỗi, vỗ về tớ như ngày trước.
Dạo này vào đông, trời Hà Nội lạnh lắm. Có lần tớ hỏi: “Tại sao giữa những ngón tay lại có khe hở, chúng không dính vào nhau thế?” Cậu bảo: “Đó là vì chúng cần chỗ cho một bàn tay khác đan vào, để ấm hơn ấy.”
Du đang tự đan hai bàn tay mình vào nhau này, nhưng chả ấm tý nào cả. Không biết khi nào tớ sẽ thôi viết thư cho Duy, thôi nghĩ về Duy. Đó cứ như một thói quen. Mà thói quen thì khó bỏ được lắm.
À! Mà thùng thư đi đã đầy rồi đấy còn thùng thư đến vẫn trống, thiếu thư của cậu đấy. Bác đưa thư ngày nào cũng đến và tỏ vẻ khó chịu. Bởi những bức thư gửi đi tớ chẳng hề có địa chỉ đến, kể từ ngày cậu mất. Chắc bác ấy bực mình lắm. Mà ở đây dường như chỉ có nhà tụi mình là còn thùng thư Duy nhỉ? Mẹ bảo sẽ cất đi nhưng Du không chịu. Lỡ nếu một ngày nào đó cậu gửi thư cho tớ từ một nơi nào đó thì sao.
Khuya rồi. Tớ phải đi ngủ đây.
P.S: Giá như sáng mai thức dậy, Duy cho Du biết Du phải làm gì để quên được Duy, để bắt đầu một cuộc sống mới.
To: Duy
Somewhere in heaven.
Du xỏ chân vào đôi dép lào, nó đút lá thư vừa viết vào hòm thư đi và không quên ngước nhìn lên bầu trời đêm trên cao kia. Một vì sao nhấp nháy. Một ngày lại trôi qua. Giá như thời gian là liều thuốc chữa lành tất cả.
Hai ngày.
Ba ngày…
Ngày thứ n.
Du choàng cái áo len xanh mỏng, nó lại bước đến gần hòm thư màu đỏ. Một chú chim sẻ đang đậu và say sưa cất tiếng hót. Du mở nắp đậy với niềm hy vọng ngu ngơ, một thói quen không bỏ được. Một lá thư màu trắng nằm gỏn gọn và im lìm như thể đã yên vị ở đó từ lâu lắm rồi. Bức thư không ghi địa chỉ người gửi. Chỉ cái tên Du được viết nắn nót ở góc cuối bên trái. Tò mò, Du hít thở thật sâu, không nén được sự xúc động. Đôi mắt không thần sắc ánh lên chút sinh khí. Du căng to con mắt sưng phồng và rồi sững sờ đến nỗi, để một làn gió nhẹ nhàng cuốn bức thư đi.