(iBlog.vn) Tỉnh dậy sau một buối sáng vật vờ với căn bệnh đau bao tử kinh niên, cô mệt mỏi trở mình quờ quạng kéo chiếc chăn ra khỏi người. Đã 10 giờ 45 phút, mọi người rời nhà từ lúc nào cô không hay biết, chỉ còn mỗi cô với chiếc chìa khóa đã tra vào ổ và mắc hờ hững trên cách cửa. Nằm im.

h (323)

Ngày Chủ nhật, cô quen với kiểu ngủ vùi vào buổi sáng, quen với kiểu buổi chiều cà phê một mình. Đã là thói quen thì khó mà từ bỏ, hơn nữa, cô hài lòng với cái “kiểu” của riêng mình. Nhưng hôm nay, buộc lòng cô phá lệ, cái hẹn vào buổi chiều khiến tâm trạng cô hơi là lạ, chẳng biết diễn tả thế nào, cứ nửa muốn nửa không. Chẳng trách mà có lúc anh cô vẫn hay cằn nhằn “Mày có khi dở người không chịu được”.

Vẫn góc quán thường ngày, vẫn cô, vẫn những người khách ra vào quán đã quen mặt. Mỗi gã là lạ hoắc, lạ đến nổi cô không dám nhìn thẳng vào mặt gã, lúng búng đứng dậy chào gã với cái vẻ mặt tiu nghỉu, tiếc nuối, như vừa đánh rơi một thứ gì quý giá. Nhưng cô nào có mất mát gì đâu, có chăng là cái hình ảnh của gã mà bấy lâu nay cô tưởng tượng bây giờ lại khác đi quá nhiều. Vốn rất mê những đóa hồng đỏ, ước ao ai đó tỏ tỉnh bằng những nụ hồng rực cháy tình yêu. Nhưng bó hồng trên tay gã, cô nhận mà lòng bâng quơ…

Cô thất vọng về gã?

Gã, một chàng trai Hà thành thứ thiệt, quen cô qua lời giới thiệu của một cô bạn cùng lớp đại học, chát tám với nhau một thời gian khá dài, cái tình ảo cũng dần được cô – gã dựng lên khá đẹp. Và chẳng có gì lạ, hôm đó gã đã bay vào Sài Gòn…

Cô ngồi trước mặt gã, ngoài cái đầu luôn gật gù trước câu chuyện huyên thuyên của gã, cái miệng giả lả cười và liên tục “tu” nước trong khi gã rít thuốc thì cô chẳng biết nói gì thêm. Những gì trước đây cô nói với gã trở thành sự bố bịch đối với cả hai bây giờ, cô cảm thấy mình đang tự làm tổn thương mình và làm tổn thương luôn cái tình ở gã. Cô căm giận trái tim mình lúc nào cũng nghiêng về phía đôi mắt, dù những lời tán tỉnh lãng mạn của gã đã từng khiến cô xiêu lòng.



Trời về chiều lành lạnh, nhưng cái lạnh không làm cô và gã xích lại gần thêm tẹo nào, cô cố tình đẩy gã ra, gã tinh ranh kéo cô lại gần. Dù cái sự lơ đãng có chủ đích của cô đã làm gã dễ dàng nhận ra.

– Mình có thể tiếp tục không nhỉ? Im lặng.

– Có thể gặp nhau thêm lần nữa? Lắc đầu “Em không biết”.

Suốt quãng đường gã đưa cô về, mưa và nắng chồng chéo lên nhau, hương hoa cau ngọt lịm trên đầu, nhưng cô và gã vẫn là hai khối hình im lặng, tách rời.

“Anh cảm nhận em khác với mỗi ngày, còn anh, anh vẫn yêu em rất nhiều, anh yêu con người thật của em chứ không phải cái vẻ bề ngoài…nhưng anh biết, chàng hoàng tử trong mắt em khác với vẻ phong trần, bụi bặm của anh… hãy yêu đi em ạ, đừng vẽ lên một con người để mà ao ước nữa, anh tin, em sẽ biết yêu… mình vẫn mãi là những người bạn”.

Cô ngồi bó gối nhìn tận sâu vào cơn gió nổi của lòng mình một lúc lâu rồi nhắn tin lại tạm biệt gã. Cô hi vọng, cô sẽ không phải ray rức nhiều về cuộc gặp gỡ này, hi vọng con người cô vẽ lên để ao ước đó là có thật. Và hi vọng, gã sẽ tìm được một tình yêu thật sự, để bó hồng gã tặng sẽ khiến người con gái ấy cảm nhận hạnh phúc như ý nghĩa vốn dĩ của hoa hồng là những đóa hoa của tình yêu…

… Phía sau những tòa cao ốc, mặt trời vẫn còn ửng hồng sau một cơn mưa phùn. Bầu trời lãng đãng một vầng mây trắng nhẹ.