Đường phố khi chiều buông, nắng rải đều lên từng tán lá, từng con đường và đọng cả trên mặt của người qua lại. Nắng hắt nhẹ một bên má của Hy, anh khẽ cau mày và tấp xe vào công viên. Đôi khi con người ta làm một việc gì đó chỉ là theo thói quen giống như một mặc định mà thôi. Hy cũng vậy, kể từ khi chia tay Hân đến nay, con người anh cứ chạy mãi một lập trình, một lập trình giành cho những kẻ thất bại trong tình yêu.

Hy không nghĩ là sau khi học ở Anh quốc về, lời nói đầu tiên Hân giành cho anh lại là lời chia tay. Hôm đó là một buổi sáng sớm, Hy đã cố gồng mình để không phải buồn ngủ sau hơn 6 tiếng đồng hồ chờ chuyến bay của Hân hạ cánh. Bó hoa ly trên tay Hy cũng bị Hân gạt ra một cách phũ phàng, Cô nói rằng cô đã mệt mỏi về chuyện tình không có ngày mai này lắm rồi. Thực sự Hy không hiểu nhưng anh cũng không muốn níu kéo.

Mặt hồ không trong như mọi khi, gió cũng đứng hẳn và bên ngoài thì tiếng xe cộ ồn ào. Giả sử mà cứ đứng đây mãi thì không biết Hy sẽ nhớ lại những gì về Hân nữa, cũng đã hai tháng rồi còn gì. Tất cả, những gì có thể trôi được thì cứ để nó trôi, Hy nhắm nghiền mắt lại, khẽ lắc đầu.

Anh đứng dậy khi hai tay vẫn bỏ vào túi áo khoác hiệu MAXX hơi thụng, anh hờ hững đi ngang qua một ông già cùng đứa cháu đang ngửa tay ngước mặt theo dõi theo bước chân của anh. Có lẽ Hy không nhìn thấy họ, trong anh giờ chỉ còn là những kỷ niệm bỏ quên. Phía sau lưng mặt hồ vẫn lặng…

35493387

Hy là sinh viên năm cuối của lớp báo chí duy nhất tại thành phố này. Anh nghiêng hơn về phần nghệ thuật và những mảng thực nỗi bậc của xã hội. Những lĩnh vực khá phổ biến này cộng với khiếu viết bẩm sinh của anh làm anh luôn có tên trong từng tờ nguyệt san của Story Diva, Studen Love, Teen City,… Không khó khi lên Google để tìm những bài viết đáng chú ý của Hy. Nói tóm lại anh viết từ khi còn ngồi ghế phổ thông và cho đến bây giờ, khi đã trải qua bốn năm trên băng ghế giảng đường thì tương lai phía trước của anh chỉ còn chờ tấm bằng đỏ tốt nghiệp.

Hy chôn mình trong kỉ niệm của anh với Hân như thế khi kì thi học kì vừa qua. Chiều nào anh cũng ghé bờ sông đó, một đoạn ngắn được quy hoạch làm công viên… Chiều nay lại thế và anh về trên chiếc VesPa đời Pháp thuộc của mình. Tiếng nổ bập bập và mùi xăng thơm bốc ra trong nắng chiều làm cho mọi ánh nhìn trên phố không khỏi liếc mắt về Hy. Hy ít nói, mặt thì lúc nào cũng lạnh, cặp kính viền đen làm nỗi lên khuôn mặt trắng và cái mũi cao thẳng đứng, đã thế tóc thì luôn hơi dài và được phủ bằng cái bêrê cách tân màu xám,…
Hy tấp xe vô lề khi cảm nhận được vật gì rung lên trong túi quần bụi màu đen.

– Mày đang ở đâu đấy? – Giọng thằng bạn khác khoa hét như muốn xé cái loa điện thoại.
– Ừ, tao đang ở phố. – Hy đáp nhưng hơi nhíu đôi mày
– Rảnh không? Theo tao đến MTV Club. Có buổi hòa nhạc trẻ do anh Thịnh tổ chức. Ảnh có lời mời mày.
– Hm…um – Ngập ngừng rồi Hy tiếp – Ừ, mấy giờ?
– 19h vào nhạc, tao đến phòng mày rồi đi hay sao đây?
– Thôi được rồi, MTV gần mà, để tao đến một mình cũng được – Lấy tay lau sơ cái gương chiếu hậu vành tròn, nhìn thằng vào gương anh nói.
– Ừ, thế nhé, bye mày!
Hy chưa kịp chào thì Long đã tắt máy.

Thực ra mấy ngày nay Long thỉnh thoảng cũng hay rủ đi đây đó nhưng những lần trước anh đều từ chối, những vấn đề nghệ thuật nóng như thế, bình thường dù ở đâu, Hy cũng nhờ chiếc Ex của Long chở tới. Nhưng đoạn thời gian này thì khác, Hy chán chường tất cả, cho dù đó là đam mê đi chăng nữa. Hơn hai tháng, một cộng tác viên năng nổ như anh thiếu bài trên báo, một sự mất mát không quá lớn nhưng ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến các tờ báo teen.