Nàng bước vào quán, hài đỏ váy đỏ lúng liếng cả một khoảng không gian trầm lắng. Nàng nổi bật đến mức tất cả những người đàn bà đều ngoảnh lại nhìn nàng. Nhân viên phục vụ bàn bưng tới một cốc nước vối, mỉm cười hỏi:

– Chị gọi đồ uống bây giờ hay là đợi thêm chút nữa?

– Chị không có ý định đợi ai. Cho một ly café đen đá. Không đường.

Café đen sóng sánh, tóc nàng xõa mềm vai, dịu dàng như một bản dạ khúc về đêm mà sao nàng bỗng thấy mình nổi trội đến dị biệt giữa chốn này. Quán khá rộng được bài trí khéo léo, đồ đạc màu trầm dung dị giữa nền không gian màu tím. Cảm tưởng như đang ngồi giữa một cánh đồng hoa lavender trải dài, đẹp tựa một miền cổ tích. Nàng ngồi xoay lưng vào cửa sổ, cố ý đưa mắt tìm những bó hoa khô nằm hờ hững bên giỏ mây màu trắng. Nhưng có một người phụ nữ mới đến đã ngồi chắn ngang tầm nhìn của nàng.

Nên từ hướng này nàng chỉ có thể thấy khuôn mặt ấy, đẹp nhưng buồn, tuổi ước chừng ngoài ba mươi. Đối với nàng đàn bà ba mươi có một sức hút kì lạ. Đa số những người nàng gặp, một là họ cứ tưng tửng chả vội tin ai, hai là họ cứ yêu và yêu thôi. Tuyệt nhiên họ không mất công đi tìm dấu vết tình yêu như nàng của những tháng ngày hiện tại. Nhìn chị, nàng bỗng chạnh lòng nghĩ nếu cứ đợi chờ Phong thì tuổi ba mươi của nàng sẽ thế nào?

– Em ơi! Cho một ly nước cam, nhớ bỏ thật nhiều đường vào nhé!

Giọng chị thật ấm. Café đen không đường, thứ này nàng chưa từng chạm môi, ý niệm ban đầu về nó là vị đắng, không hơn. Mà nàng thì không thích đắng, nó cũng chẳng có gì hợp với hài đỏ và váy đỏ. Nhưng nàng đã buột miệng gọi, nhân viên đã mang ra, giờ ly đen đá lặng thinh như một chứng nhân cho sự hoài nghi đầy lạc lõng. Chị có vẻ như đang chờ đợi ai đó, những ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính, mắt chị hướng về phía phố. Phố những ngày vắng Phong vốn đã rất buồn, giờ lại thêm thắt một cơn mưa mùa hạ.

45371968

Thế giới thật của Phong nàng chưa bao giờ chạm tới. Nó ở mãi tận nước Pháp xa xôi, Phong đã chọn làm nơi đón bão. Những cơn bão khát vọng của tuổi trẻ cứ cuốn Phong đi, nàng không dám can ngăn hay trách giận mà chỉ biết đợi chờ. Tám năm cho một tình yêu xa cách không là điều giản đơn, chỉ có những người yêu nhau mới hiểu nó là một phép màu. Lần nào trở về quê hương Phong cũng dúi vào tay nàng bó hoa lavender khô và bảo:

– Quà cho em này, linh hồn của vùng trời anh sống.

– Em cứ thắc mắc mãi hoa lavender có nghĩa là gì?

– Em biết không, bản thân cái đẹp luôn khiến chúng ta mê đắm mà không cần biết nguyên do.

– Như cách mà anh yêu em và yêu nước Pháp?

– Đến một lúc nào đó, anh mong rằng em cũng sẽ yêu vùng trời ấy.

– Nhưng nó quá xa xôi. Mọi thân thuộc của em đều ở nơi này.

Những giây phút sôi nổi thường kết thúc ở đấy, khi mà Phong nhắc nàng về quyết định trọng đại, một cuộc ly hương. Trước đây, ngay từ khi bắt đầu quyết định đi du học Pháp, Phong đã hứa nhất định sẽ trở về Việt Nam làm việc rồi xây dựng một tổ ấm với nàng. Nhưng năm tháng trôi đi, Phong đã yêu nước Pháp nhiều hơn nàng nghĩ, hoặc là ở đó có thứ mà Phong cần, một chân trời đủ rộng.

Nên một “happy ending” cho chuyện tình của hai người vẫn chỉ là một giấc mơ. Nàng đã từng có lúc nghĩ đến chuyện từ bỏ vì biết chắc sớm hay muộn rồi cũng sẽ phải đắn đo. Cuộc sống vốn rất ít chọn lựa, có chọn lựa thì cũng là chọn lựa để đánh đổi. Tình yêu hay quê hương? Một vùng đất lạ xa hay những gì thân thuộc? Tại sao sự lựa chọn ấy lại bị đẩy về phía nàng mà không phải là Phong? Nàng bước lên chuyến tàu mang tên “Chờ đợi” rồi bỏ mặc nhan sắc thanh xuân. Tám năm trôi qua biết bao nhiêu sôi nổi và nhiệt huyết cũng đã dần mòn mỏi. Những người đàn ông đến rồi đi, nàng vì quá yêu anh mà như núi vọng phu biền biệt chờ một cơn gió. Để đến khi Phong bảo “Anh không thể trở về. Mong em hãy vì anh” thì nàng đã không còn trẻ để bắt đầu một tình yêu mới.

Lần trở về thăm nàng gần đây anh đã bảo:

– Chỉ cần em gật đầu. Mọi thủ tục cứ để anh lo. Anh nghĩ rồi em sẽ nhanh thích nghi thôi. Chúng ta cũng đâu còn trẻ trung gì…

Rồi thì anh đi. Bỏ nàng lại với nỗi cô đơn chống chếnh. Như thể anh chẳng bận tâm gì đến những giày vò, dặn vặt trong nàng. Như cách anh dẫn dụ nàng đi đến cuối con đường rồi trịnh trọng khoác lên vai nàng cái trách nhiệm cần phải lựa chọn. Phía trước nàng rất mông lung, còn ngoảnh lại đằng sau thì hun hút cả chặng đường mưa nắng. Mà quán hôm nay lặng quá, lặng đến mức tiếng giở sách của chị cũng khiến nàng giật mình. Hình như hôm nay nhiều người cô đơn, tiếng lật sách của chị như cũng có cái gì lấn cấn trong lòng…