Thằng anh lên mười, con em lên sáu, chưa đi học, nhưng chúng ăn nói lễ phép. Bà con thương hai đứa, một thứ tình thương đơn sơ, như cây cối trong vườn nhà nhìn quen mắt, thiếu đi là thấy trống.

Chúng đi về hướng quán cháo lòng bà Sáu, nơi có con chó hay sủa nhặng lên khi gặp con em. Quán đang vắng, thấy chúng đến, bà Sáu đon đả:

– Bà nhốt chó ra sân sau rồi. Hai tô hả con?

– Dạ một tô thôi – Thằng anh nói dứt khoát – Cho em, con không đói.

– Anh hai ăn luôn đi – Con em nói – Để dành một ngàn đó làm gì?

– Lát nữa cho em đi đu quay.

Thằng anh nói mạnh nhưng mắt nhìn đi chỗ khác, không dám ngó vô tô cháo bốc khói mê hoặc của con em. Thật lòng, nó đang đói.

Một thằng bé lấc cấc bước vào quán, hất hàm với bà Sáu:

– Cho một tô! Nhiều cháo, nhiều lòng, nhiều giá sống!

Vốn không ưa nó vì cái thói ăn cắp vặt và hỗn hào, bà ném ra cái liếc xéo.

– Rồi nhiều ớt không mậy?

– Thôi khỏi, ít ớt nghen. Giỡn chút bà cũng giận.

– Chà bữa nay có tiền sớm hén – Bà Sáu cạnh khóe khi bưng tô cháo ra cho nó.

– Tui có tiền, bà cứ bán – Nó cộc lốc – Bà móc họng tui hoài vậy?

Bà Sáu gắt:

– Mày nói chuyện kiểu đó tao vả rớt răng nghe mậy. Bộ có tiền rồi xấc láo với tao được hả?

Thằng anh mỉm cười, nhìn mông lung qua sân chợ, nơi có đặt cái đu quay cũ mèm, chạy bằng máy dầu. Nó giục con em:

– Em ăn lẹ đi, còn về mua rượu cho ba. Rề rà ba chửi cho coi. Với lại còn đi đu quay nữa đó em.

– Anh hai ăn một muỗng cháo với em đi, cho em vui.

– Thôi mà, anh không đói…- Nó quay đi, nhìn cái gì cũng được, miễn không phải tô cháo. Nó thèm lắm.

– Đi mà anh hai!

– Một muỗng thôi nghe em.

Ăn xong, chúng lại đèo nhau đi. Trời chiều vàng nắng xiên xiên. Hai cái bóng bé xíu tòng teng trên xe đạp. Một chai rượu trắng lỏng thỏng treo phía trước. Nắng tóm lấy hết cả, ném bóng chúng lăn dài trên cánh đồng mướt xanh, loằng ngoằng dấu chân của những cơn gió lớn.

Vừa về tới nhà, chúng đã nghe ba quát tháo.

– Cả ba mẹ con tụi bây là một lũ báo cô. Tao không ngóc đầu lên được là vì tụi bây, vì tụi bây, biết chưa? Một lũ ăn hại. Trời ơi! Có ai biết làm ra tiền đâu! Chỉ một mình thằng Bảy thợ hồ này…

Hai anh em líu ríu đem nộp chai rượu cho ba rồi nín thở rút lui. Chúng lại tót lên xe đạp, chạy hướng ra khu chợ. Chẳng đứa nào muốn nhìn những giọt nước mắt vỡ ra trên mặt mẹ. Chẳng đứa nào muốn nghe những lời thóa mạ khoan xoáy vào đầu óc. Chúng lầm lũi chạy về cái đu quay đang bắt đầu rộn rã tiếng máy. Khi ấy màn đêm đang từ từ tiến tới, từ từ nuốt chửng lấy hoàng hôn.

Thằng anh chép miệng:

– Phải chi anh làm ra tiền phụ ba hén em! Anh làm ra tiền, ba mẹ đỡ cãi nhau. Anh làm ra tiền, em đi đu quay đã đời luôn, chớ không chỉ một vòng hết một ngàn này rồi thôi. Lần nào em đi xong đu quay, anh cũng thấy em bước xuống lựng sựng. Anh biết em còn thèm.

– Vậy thôi, em không đi đu quay nữa, cho đỡ tốn tiền, cho anh hai được ăn tô cháo của bà Sáu…

– Em nói bậy. Anh lớn rồi, phải có trách nhiệm chớ em. Em cứ đi đu quay. Anh thấy em cười em vui là anh dễ chịu liền hà. Buồn mấy cũng qua hết.

Rồi nó nói thêm, như mơ.

– Anh mà có tiền, anh cũng đi đu quay như em. Anh sẽ lựa con ngựa để cưỡi chứ không lựa con nai như em đâu. Khi mình bay bổng trên đó, em có thấy kỳ kỳ trong mình không? Giống như… như mình biết bay lên trời vậy. Bay cao miết, cao miết tới những ông sao lóe sáng trên kia luôn. Giống như… như mình quên được buồn phiền vậy.

– Khi cưỡi con nai, em nhắm mắt lại là em tưởng em như ông già Nô-en, chở quà qua đồng tuyết thiệt lạnh, đem niềm vui đến cho các bạn khác cũng đang khổ như mình đây.