Nền bê tông bị sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng có đường kính khoảng một mét, bên dưới là hàm ếch khá sâu và rộng, anh phải dùng đèn pin soi mới thấy tận đáy.

Hố trống hoác chỉ có đá, gạch lụn vụn và cát, thế nhưng tự nhiên nó khiến anh bị ám ảnh (bởi cái gì thì anh chưa rõ). Anh nói vọng vào nhà nhờ vợ đưa cây chổi cùn để anh bỏ xuống làm dấu cho mọi người tránh. Trước khi thả cây chổi xuống hố, anh quét đèn pin qua lại, lên xuống, ngang dọc bên dưới, phía trên cả chục lần để xác định độ rộng, chiều sâu và khả năng nó sẽ sụp đến đâu.

Tay hàng xóm mở cửa, thấy anh chồm hỗm bên miệng hố liền bước tới:

– Hồi nãy nghe tiếng xe máy chạy qua, khựng lại rồi có tiếng rồ ga mạnh lắm, mà tôi không nghĩ là sụp hố. Có lẽ khi ấy rồi, không biết người nào đó có bị gì không? Hố to thế này, gãy cổ như chơi!

Bà tổ trưởng dân phố cũng vừa xuất hiện:

– Sáng mai tôi sẽ báo lên phường. Tôi ở đây hơn 30 năm, chứng kiến lần thứ hai chỗ này bị sụp. Trước kia nó là cái giếng, chắc do lúc làm đường bê tông đầm không kỹ thôi mà.

Suy nghĩ của phụ nữ thật đơn giản, anh nghĩ thầm trong bụng. Dường như họ chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ như biến đổi khí hậu, hiệu ứng nhà kính, khai thác nước ngầm quá mức, tải trọng đặt lên quả đất ngày càng nặng… Các món ấy không quan trọng bằng thịt bò đã lên giá cao ngất ngưởng và đe dọa còn tăng nữa, một chục trứng ăn được mấy ngày, rau cải xanh đã vượt xa mùng tơi, món khổ qua hầm mất nhiều công hơn là xào trứng…

Mấy nhà hàng xóm mở cửa, túa ra. Đám đông lào xào bàn tán một lúc rồi ai về nhà nấy, cửa đóng then cài. Vài thanh niên ngang qua, ngó nghiêng rồi đi, không lời bình phẩm hay hỏi han. Vẻ như họ đã quen với những cái hố xuất hiện trên đường ngày càng nhiều, không có gì đáng phải bận tâm. Đã đóng cửa vào nhà nhưng không hiểu sao anh lại mở cửa quay ra lại và đến bên cái hố. Anh quét đèn pin lên mặt đường bê tông. Không có vết nứt nào lan ra xung quanh. Anh soi kỹ bên dưới, trong các hốc và thấy vẻ như cát đang từ từ rơi xuống dù rất chậm. Anh lia đèn pin vào một góc khuất và phát hiện lộ ra thành ống cống, tuy không lớn nhưng anh đoán từ đây đến sáng mai bên trong lòng hố có thể sẽ bị khoét rộng thêm nữa. Ngắm nghía mãi cái “hố tử thần”, rồi không biết làm gì anh bèn lấy cây chổi cùn lùa cát trên đường xuống hố. Thật ra, anh cũng biết ngay vị trí sụp hố này trước đây là một cái giếng. Hồi anh dọn về thì người ta vừa lấp giếng, làm đường. Anh đã chứng kiến nó bị sụp một lần. Khi ấy, ít ai chú ý những cái hố trên đường, trong thành phố, bởi phần lớn đường lồi lõm, trồi lên, sụp xuống. Ổ gà và hố không khác nhau là mấy! Sau khi những con đường được bê tông hóa hay láng nhựa làm mới, cụm từ “hố tử thần” mới được nhắc đến, ngày càng nhiều.

Cuối cùng anh cũng phải đứng lên, vào nhà, khóa cửa nẻo cẩn thận. Kênh HBO bắt đầu chiếu một bộ phim mà anh nghe bảo là khá hay và đã chờ nhiều ngày rồi. Thế nhưng anh lại lấy remote bấm tắt và đến bàn làm việc bật máy vi tính. Nền bê tông bị sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng có đường kính khoảng một mét, bên dưới là hàm ếch khá sâu và rộng, anh phải dùng đèn pin soi mới thấy tận đáy.

Hố trống hoác chỉ có đá, gạch lụn vụn và cát, thế nhưng tự nhiên nó khiến anh bị ám ảnh (bởi cái gì thì anh chưa rõ). Anh nói vọng vào nhà nhờ vợ đưa cây chổi cùn để anh bỏ xuống làm dấu cho mọi người tránh. Trước khi thả cây chổi xuống hố, anh quét đèn pin qua lại, lên xuống, ngang dọc bên dưới, phía trên cả chục lần để xác định độ rộng, chiều sâu và khả năng nó sẽ sụp đến đâu.

Tay hàng xóm mở cửa, thấy anh chồm hỗm bên miệng hố liền bước tới:

– Hồi nãy nghe tiếng xe máy chạy qua, khựng lại rồi có tiếng rồ ga mạnh lắm, mà tôi không nghĩ là sụp hố. Có lẽ khi ấy rồi, không biết người nào đó có bị gì không? Hố to thế này, gãy cổ như chơi!

Bà tổ trưởng dân phố cũng vừa xuất hiện:

– Sáng mai tôi sẽ báo lên phường. Tôi ở đây hơn 30 năm, chứng kiến lần thứ hai chỗ này bị sụp. Trước kia nó là cái giếng, chắc do lúc làm đường bê tông đầm không kỹ thôi mà.

Suy nghĩ của phụ nữ thật đơn giản, anh nghĩ thầm trong bụng. Dường như họ chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ như biến đổi khí hậu, hiệu ứng nhà kính, khai thác nước ngầm quá mức, tải trọng đặt lên quả đất ngày càng nặng… Các món ấy không quan trọng bằng thịt bò đã lên giá cao ngất ngưởng và đe dọa còn tăng nữa, một chục trứng ăn được mấy ngày, rau cải xanh đã vượt xa mùng tơi, món khổ qua hầm mất nhiều công hơn là xào trứng…

Mấy nhà hàng xóm mở cửa, túa ra. Đám đông lào xào bàn tán một lúc rồi ai về nhà nấy, cửa đóng then cài. Vài thanh niên ngang qua, ngó nghiêng rồi đi, không lời bình phẩm hay hỏi han. Vẻ như họ đã quen với những cái hố xuất hiện trên đường ngày càng nhiều, không có gì đáng phải bận tâm. Đã đóng cửa vào nhà nhưng không hiểu sao anh lại mở cửa quay ra lại và đến bên cái hố. Anh quét đèn pin lên mặt đường bê tông. Không có vết nứt nào lan ra xung quanh. Anh soi kỹ bên dưới, trong các hốc và thấy vẻ như cát đang từ từ rơi xuống dù rất chậm. Anh lia đèn pin vào một góc khuất và phát hiện lộ ra thành ống cống, tuy không lớn nhưng anh đoán từ đây đến sáng mai bên trong lòng hố có thể sẽ bị khoét rộng thêm nữa. Ngắm nghía mãi cái “hố tử thần”, rồi không biết làm gì anh bèn lấy cây chổi cùn lùa cát trên đường xuống hố. Thật ra, anh cũng biết ngay vị trí sụp hố này trước đây là một cái giếng. Hồi anh dọn về thì người ta vừa lấp giếng, làm đường. Anh đã chứng kiến nó bị sụp một lần. Khi ấy, ít ai chú ý những cái hố trên đường, trong thành phố, bởi phần lớn đường lồi lõm, trồi lên, sụp xuống. Ổ gà và hố không khác nhau là mấy! Sau khi những con đường được bê tông hóa hay láng nhựa làm mới, cụm từ “hố tử thần” mới được nhắc đến, ngày càng nhiều.

Cuối cùng anh cũng phải đứng lên, vào nhà, khóa cửa nẻo cẩn thận. Kênh HBO bắt đầu chiếu một bộ phim mà anh nghe bảo là khá hay và đã chờ nhiều ngày rồi. Thế nhưng anh lại lấy remote bấm tắt và đến bàn làm việc bật máy vi tính.