Chân đạp nhè nhẹ, tai nghe bản nhạc không lời phát ra từ cái máy nghe nhạc được gắn trên ghi đông, ông lãng đãng lướt nhẹ trên con đường ven hồ. Đang thả hồn với những cảm xúc tuyệt vời, ông bỗng sững người bởi một bức tranh sống động mà chỉ có ở trong các bộ phim lãng mạn. Thật lạ lùng, cái ghế đá sát mặt hồ, nơi gió thổi mạnh nhất lại có một người con gái đang ngồi, im phăng phắc. Ông xuống xe lại gần nơi cô gái ngồi, cái thân hình mảnh khảnh ấy vẫn không động đậy, khuôn mặt vẫn hướng ra mặt hồ. Cách mặt hồ khoảng gần trăm mét có một cái ụ được đắp nổi, bề mặt rộng khoảng hơn một mét vuông, nhưng điều lạ là trên đó có một con chó.

Ông cố tình đánh tiếng, vừa như hỏi chuyện cô gái, vừa như nói với chính mình:
– Quái lạ, trời rét thế này, ai lại để cho con chó nó ra ngoài kia nhỉ?
Cô gái lúc này mới khẽ quay người lại nhìn ông, rồi lại quay ra hướng cũ.
– Không phải vậy đâu chú ạ!
Ông hỏi ngay:
– Vậy nó là thế nào hả cháu?
Cô gái thở nhẹ ra từng câu:
– Chuyện dài lắm, nếu chú quan tâm thì âu cũng là một chữ “Duyên”.

*
* *

400024f69fe78fdad7f2c90488e1c1ac-d3gdhqu
Tôm chỉ còn mấy nghìn đồng, đủ mua một cái bánh mỳ không. Đã mấy hôm nay, ngày chỉ dám ăn một bữa, nó cố dè xẻn để đợi mẹ về. Mẹ đã đi được gần một tuần rồi, nó mong mẹ về lắm. Thứ nhất là nó lại được ăn no, thứ hai là nó được ôm mẹ ngủ. Mấy hôm nay gió mùa về, quần áo thì không đủ ấm, một mình nằm co ro trong căn phòng nhỏ không hơi người, nó lạnh.
May mà còn có con Bin quanh quẩn bên mình, nên nó cũng đỡ hiu quạnh. Còn điều này nữa, nó phải nghỉ học thôi. Với nó bây giờ, ăn còn không có, tiền đâu đi học. Vì hoàn cảnh nên năm nay nó đã mười ba tuổi, mà mới học lớp năm.
Lúc nào nó cũng giữ khư khư cái ảnh sinh nhật một tuổi của mình. Mẹ nó khi ấy vừa trẻ, vừa xinh, rất sành điệu, quần áo, nữ trang đều là thứ hàng đắt tiền. Bố nó thì phong độ, dây chuyền vàng to, đồng hồ vàng Thụy Sĩ. Khi ấy bố Tôm làm ngành xây dựng, mẹ làm ở trung tâm chứng khoán. Đang ăn nên làm ra, bỗng nhiên ngành xây dựng đình đốn, nghỉ nhiều hơn làm. Bố nó nghe ông bạn lao vào lô đề, cá độ, tiền của trong nhà, dần dần ra đi. Mẹ nó đang lúc buồn chán ông chồng vô tích sự, thì có một sếp trưởng phòng, quan tâm động viên, rồi dẫn đến tình yêu đẹp. Cái gì đến, phải đến.

Hai bên ra tòa, chia đôi tài sản, nó ở với mẹ. Nhưng “Họa vô đơn chí” bỏ bố nó được nửa năm, thì trung tâm chứng khoán sụp đổ. Người tình của mẹ vỡ nợ trốn biệt tăm. Mẹ nó bị thôi việc, bao nhiêu của nả kiếm được khi trước, thì nay bị xiết nợ. Thỉnh thoảng, mẹ vứt cho nó vài trăm ngàn rồi biệt tăm mất cả tuần, có khi hàng chục ngày.
Thực sự bây giờ gần gũi, đồng cảm với nó nhất chỉ còn có mỗi con Bin thôi. Cách đây khoảng một năm, cũng gặp phải ngày đói, nó vác cái cần câu ra hồ. Vừa thả câu xuống nước, thì thấy xa khoảng trăm mét có vật gì cứ ngoi lên, lại sục xuống, như người bị đuối nước. Nhìn chung quanh không có ai, nó bơi ra xem cái gì, gần đến nơi nó phát hiện ra là một con chó bị đuối nước. Nó vội bơi đến, một tay túm gáy một tay bơi vào bờ. Con chó vừa gầy yếu, vừa lạnh, nằm như chết. Tưởng là không qua khỏi, thế mà con chó vẫn sống. Kể từ đó nó cứ quanh quẩn bên cạnh Tôm.