Những cây sồi đứng đó. Những cây thông đuôi ngựa đỏ rực lên. Dưới gốc thông, đám xương cũ đang mục dần trong những nấm đất đội cao lên. Hoa lá rực ánh vàng, lấp lóa. Dưới lạch nước, cỏ lên màu biêng biếc. Mặt trời đã xuống núi.

Một con sếu bước ra bãi đất trống, kêu ọc ọc:

– Coi chừng, coi chừng! – Đoan, đi khuất sau bìa rừng.

Trên đầu, một gã quạ rầm rĩ:

– Hết, hết.

Con chim sáo trên cây liễu hoàn diệp gào gẩm:

– Sợ, sợ.

Chim vàng anh rít:

– Khổ, khổ.

Con chim sáo đá ló ra từ trên ngọn cây, than thở:

– Tử tế thì đi, tử tế thì đi…

Thế là chim gõ kiến đồng tình:

– Đành vậy, đành vậy.

Chim ác là rên rỉ:

– Đi kể đi, đi kể đi.

Chim hồng tước xoe xóe:

– Dở, dở.

Và mọi sự đã xảy ra như thế đấy. Từ dưới mặt đất vọng lên, từ trên cây, từ trên trời vọng xuống những tiếng rít lanh lảnh, léo nhéo, ri rỉ…

Còn cạnh Tảng Đá Hoang đằng sau Lạch Gấu có một ông già bí ẩn sinh sống. Ông lão ngồi đó mà bắt chim bằng những chiếc bẫy thông minh. Rồi ông dạy cho lũ chim, mỗi đứa một từ.

Người qua đường xanh xám mặt mày và sợ sệt khi nghe những lời nói đầy kinh hoàng của lũ chim.

Chỉ có ông lão là mỉm cười. Lão đi xuyên qua cánh rừng, đến bên dòng sông, đến những bãi cỏ. Lão nghe tiếng chim và chẳng sợ lời chúng nói.

Chỉ một mình lão biết rằng, lũ chim chẳng biết gì khác và cũng không biết nói điều gì khác.