Phong là gã đàn ông phong lưu đa tình, anh không nhớ nổi mình đã cặp kè với bao nhiêu cô nữa. Nhiều người biết tính Phong như vậy nhưng vẫn tình nguyện “xin chết” vì anh. Phong có nụ cười khiến người đối diện mê mẩn, đôi mắt biết nói khiến ai cũng muốn chìm đắm trong đó.

Nhìn Lan lạnh lùng và xinh đẹp nên Phong nảy sinh ý định cưa cẩm. Phải mất đến 3 tháng Lan mới nói chuyện cởi mở với Phong. Khi đã thân quen rồi thì Phong đưa Lan đi chơi khắp phố phường. Lan dần lấy lại nụ cười, cô vui vẻ hơn, dễ gần hơn. Thú thực Phong thấy thích con người của Lan. Ở bên cô anh thấy ấm áp và bình yên vô cùng. Lan khác với những cô gái mà anh từng quen, cô giản dị, chân thành và không đòi hỏi.

Lan hạnh phúc với những gì Phong mang lại và rồi họ yêu nhau 1 cách rất tự nhiên. Lan yêu Phong chân thành và trong sáng. Cô không quan tâm đến những gì trong quá khứ của Phong vì cô nghĩ con người ai chẳng có quá khứ, miễn hiện tại anh tốt với cô là đủ.

Lần đầu tiên bên một cô gái, Phong nghĩ đến chuyện tương lai. Họ cùng mơ mộng về tổ ấm có hai vợ chồng và con cái. Lúc yêu thì trong mắt mọi người cái gì cũng là màu hồng. Nhưng rồi thói phong lưu của anh vẫn chứng nào tật nấy. Lan đi công tác vài tuần, ở nhà Phong đã đèo vài cô em xinh tươi đi chơi cùng.

Kể ra con trai cũng hay thật, dù đã có người yêu nhưng họ vẫn vô tư bên cạnh người khác mà chẳng hề áy náy gì. Một hôm Lan đang làm việc thì cô bạn của Phong có gọi:

– Hôm qua tao thấy lão Phong con bé chân dài nào đó đi bar đấy, mà đi bar xong rồi chúng đưa nhau đi đâu nữa thì ai mà chả biết.

Lan rụng rời chân tay. Về đến Hà Nội, Phong lại ân cần bên cô như ngày trước. Lan vu vơ hỏi:

– Mấy ngày qua anh có làm gì có lỗi với em không đấy?

– Em không tin tưởng anh hay sao mà nói vậy?

– Em chỉ hỏi vậy thôi, chứ anh làm gì em biết rõ mà.

Phong như chột dạ.

– Anh cứ đi gái thỏa thích đi, em không cản đâu.

Nói rồi Lan bỏ đi, còn Phong thì nỉ non xin lỗi, thề thốt này nọ. Lan như biến mất hoàn toàn khiến Phong như phát điên. Lúc này anh nhận ra Lan quan trọng với anh đến nhường nào.

Anh đi gái như vậy đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mình cưới nhau đi

Lan cũng nhớ Phong đến điên dại nhưng cô sợ lấy nhau về Phong sẽ lại ngựa quen đường cũ. Cô sợ sự phản bội, cô sợ, sợ lắm nên Lan đang cố lẩn tránh Phong. Đúng lúc này thì Lan phát hiện mình có thai. Lan không biết nên vui hay nên buồn nữa. Rồi Phong tìm ra cô, nhìn anh xơ xác đến tiều tụy. Anh ôm Lan khóc xin lỗi, anh luôn miệng nói: “Anh sai rồi”. Lan đẩy Phong ra nhìn sâu vào mắt anh rồi nói: