Quân thì là trai Hà Nội “xịn”. Từ khi yêu anh, Hoa cũng xác định sẽ nỗ lực thật nhiều vì tương lai hai đứa. Quân cũng không phụ lòng cô, dù bận rộn nhưng anh rất cưng chiều và luôn dành thời gian cho người yêu. Tình yêu của hai người tưởng chừng sẽ mãi tốt đẹp như thế…

Yêu nhau hơn một năm thì Hoa ra trường. Vốn học giỏi, ngoại hình lại xinh xắn, Hoa dễ dàng tìm được một vị trí trong một công ty nước ngoài. Rồi Quân đưa Hoa về gặp gia đình, giới thiệu cô với mọi người trong nhà. Hai người đã hết sức mong đợi tình yêu của họ sẽ kết tinh bằng một đám cưới đẹp như mơ. Khi Hoa về ra mắt, mọi người trong nhà đều có vẻ quý mến cô, trừ mẹ của Quân. Cô biết mẹ Quân không hài lòng về mình qua cách cư xử của bà trong buổi gặp gỡ đó. Bà chê giỏ quà cô mang tới rẻ tiền, không xứng tầm với gia đình bà. Bà chê cô nấu ăn không vừa miệng, rồi giọng nói của cô đặc sệt “thôn quê”. Bà còn bóng gió chê Hoa là dạng con gái “đào mỏ”, “tinh mắt nhìn trúng cái mỏ kim loại quý” là con trai bà… Trước những lời nói như xát muối của “mẹ chồng tương lai”, Hoa buồn và tự ái nhưng trước mặt gia đình người yêu, cô không dám nói gì. Quân thì ra sức bênh người yêu, hết lời ca ngợi cô tài giỏi được làm ở công ty nước ngoài, ở nhà thì ngoan ngoãn với cha mẹ. Mẹ Quân nghe con nói vậy thì cũng không nói thêm gì nhưng Hoa biết, bà khó có thể chấp nhận cô.

Sao em nỡ vội lấy chồng…

Khi đưa người yêu về, Quân liên tục động viên cô “Mẹ anh không có ý gì đâu, em đừng để ý”, “người yêu anh là nhất” khiến cô đỡ buồn phần nào. Hoa yêu Quân đã hơn một năm nhưng không hề biết nhà anh khá giả nên bị mẹ Quân chê bai “đào mỏ”, cô cảm thấy bị tổn thương. “Mình sẽ cố gắng, nhất định mình sẽ làm mẹ anh ấy chấp nhận” – Hoa tự nhủ, cô tin tình yêu chân thành của mình sẽ chiến thắng mọi thứ.

Mọi chuyện không dễ dàng như Hoa tưởng, dù cô năng đến nhà thăm mẹ Quân hơn, thi thoảng cũng tặng quà cho bà nhưng mẹ Quân vẫn không ưa cô. Một ngày, khi Quân không ở nhà, bà đã nói thẳng với cô: “Bác nghĩ cháu còn trẻ, tương lai còn nhiều hứa hẹn, chắc chắn cháu sẽ gặp được người thích hợp với mình. Cháu nhìn cháu xem, mới có hai mấy tuổi đầu, biết cái gì mà chăm lo cho thằng Quân được. Chưa kể nhà cháu không có nhà Hà Nội, chắc cũng chẳng có của nải gì để dành, lại là con gái ngoại tỉnh. Cháu nghĩ mình với được Quân à? Bác ra kia vơ một cái cũng được cả đống đứa như cháu. Bác nói cháu biết, vì cháu mà thằng Quân nhà này từ bỏ mối thông gia với ông giám đốc ngân hàng nó, nếu nó lấy con gái ông ấy, có phải giờ đã lên trưởng phòng rồi không?….”.

Hoa lặng người khi nghe mẹ Quân nói, bà không những xúc phạm cô mà còn động chạm cả đến bố mẹ cô. Đến lúc này thì Hoa không nhịn được nữa, cô đâu phải loại con gái thấp kém như bác ấy nói. Hoa gạt nhẹ những giọt nước mắt vừa trào ra, lạnh lùng chào mẹ Quân rồi quay bước đi thẳng.

Hoa và Quân đã có một trận cãi vã lớn sau đó. Quân bảo Hoa hãy kiên nhẫn để anh thuyết phục mẹ còn Hoa thì bắt anh chọn cô hoặc mẹ anh. Giữa lúc Quân phân vân chưa biết làm sao cho hợp lý thì Hoa tuyên bố: “Nếu anh không chọn được, thì ngày này tháng sau em mời anh đi dự đám cưới của em. Anh nghĩ mình anh cao giá chắc, em cũng nhiều người theo đuổi lắm đấy…”. Quân tưởng người yêu nói đùa, anh không để tâm lắm. Hàng ngày, Quân vẫn tìm cách kéo hai người phụ nữ anh yêu lại gần nhau hơn. Đùng một cái, vừa tròn một tháng sau lời tuyên bố định mệnh ấy, Hoa nhờ bạn gửi thiệp cưới cho anh.

Quân không thể tin vào mắt mình, anh không ngờ người yêu mình có thể hành động xốc nổi đến thế. Anh chàng ghi tên trong thiệp cưới kia Quân không xa lạ gì, là một cậu làm cùng công ty với Hoa và theo đuổi Hoa đã lâu. Chắc hẳn Hoa đã quá giận anh nên mới làm ra chuyện thiếu suy nghĩ thế này. Anh gọi cho Hoa không được, đến Công ty Hoa bảo vệ không cho vào. Anh kiên quyết chờ ở dưới công ty đến khi gặp được Hoa. Nhưng lúc gặp, Hoa chỉ nhìn anh như người xa lạ và đuổi anh đi. Quân nói cạn lời nhưng Hoa vẫn không mảy may chú ý tới. Lúc này, anh “chồng sắp cưới” của Hoa xuất hiện. Hai người đánh nhau to trước cổng công ty và chỉ dừng lại khi bảo vệ toà nhà chạy ra can.

Chỉ còn một tuần nữa đám cưới diễn ra, ngày nào Quân cũng đứng trước cửa công ty đợi Hoa về để nói chuyện. Nhưng mọi nỗ lực của Quân đều vô ích, Hoa vẫn lên xe Hoa đúng như kế hoạch. Hôm đấy bạn bè của Quân phải xúm lại giữ anh vì sợ anh xông vào…cướp cô dâu. Nhìn Hoa lên xe về nhà chồng, Quân gục xuống khóc như một đứa trẻ. Hoa cũng không hơn gì anh “Giờ đã quá muộn rồi Quân à, em xin lỗi…” – Hoa khẽ nói qua làn nước mắt, nhìn anh qua gương chiếu hậu mà lòng cô đau quặn thắt.

Vì tổn thương, vì nông nổi mà hai người họ đã bỏ lỡ nhau. Biết trách số phận hay trách chính bản thân đã không cố bảo vệ hạnh phúc của mình? Chắc chỉ hai người họ mới có câu trả lời cho riêng mình.