Mưa tầm tã rả rích ẩm ướt lê thê. Mẹ bảo thế. Bé Gấu chẳng hiểu lắm mấy từ đó. Bé cho rằng nước mưa như nước từ vòi hoa sen rơi xuống vậy. Chỉ cần đứng dưới vòi hoa sen là y như rằng người dính đầy nước. Cơn mưa này cũng vậy, nếu bé ra đứng bên ngoài mái hiên nhà.

Mẹ lồng chiếc áo mưa to rộng màu hạt mít qua đầu bé Gấu. Bé nhìn vào gương, dang rộng hai tay dập dềnh lên xuống. Bé thấy mình oai ơi là oai, cứ như Xiêu nhân gì gì đó trên tivi. Xiêu nhân béo ú. Lại nghĩ, Xiêu nhân mặc áo màu giống vỏ lon Pepxi, không phải màu hạt mít như của bé. Nghĩ rồi gật gù, mai mốt nói mẹ mua áo mưa màu vỏ lon Pepxi mới được.

Mẹ bảo, hôm nay ngày đầu tiên bé Gấu đi nhà trẻ, phải thật ngoan. Ngoan rồi mẹ mua áo mưa Pepxi cho.

***

Xe máy của mẹ to bứ bự, lại hay kêu ò ò, bé Gấu trộm nghĩ, bé vẫn thích đi xe đạp với anh hai hơn. Anh hai có chiếc xe biết hát hay kêu loạn xạ trên đường, bé cho là rất hợp với dáng bé. Mai mốt bé bảo anh hai đèo đi học.

Nhà trẻ có rất nhiều cây. Cây nào cây nấy đều to um tùm. Cao quá là cao. Nhưng ủ rũ trong cơn mưa buổi sáng. Đông quá là đông. À, không phải cây đông, là người đông. Nhìn đâu cũng thấy người, toàn bọn con nít cả. Bé lít nhít, thấp hơn bé Gấu nhiều. Bé thấy mình cứ như đứng trên bục cao nhìn xuống. Thật là sung sướng, không uổng công bé hay dành ăn của anh hai.

Khoảnh sân rộng của nhà trẻ sáng nay được căng bạt che kín, khô ráo trong cơn mưa tầm tã.

Từ trên cao nhìn xuống, bé thấy một đứa con nít tròn tròn, trắng trắng, xinh ơi là xinh. Nó đang leo lên yên xe đạp không biết của mẹ hay của anh nó. Lại còn leo ngược nữa chứ. Chiếc xe mini nhỏ chân chống dựng hờ hững, cực kỳ không cẩn thận. Chiếc chân chống nhẹ nhàng trật ra, bánh xe từ từ lăn rồi cả chiếc xe nghiêng nghiêng. Bé Gấu định kêu lên thì, thôi xong, bịch bịch, mông đứa kia đáp đất một cách ầm ĩ. Tức là, mông nó kêu bịch bịch còn mồm nó thì kêu ré ré. Bé Gấu cuống cuồng chạy lại.

– Sao rồi? Sao lại ngã ở đây rồi? Đã định lại bảo, xe dựng như thế mà cũng leo lên cho được. Ngốc ơi là ngốc!

Vừa nói bé vừa đưa tay kéo đứa con nít dậy, phủi phủi quần áo cho nó. Chợt, thấy mình cứ như mẹ nó vậy, mà cũng đã quen biết gì đâu. Thật mất mặt quá!

– Heo không có sao cả. Chỉ định leo lên xe ngồi cho đỡ mỏi chân thôi mà.

Đến đây thì bé Gấu mới thấy điệu bộ lo lắng của mình thật lố bịch. Đứa kia, hình như tên Heo thì phải, đã không kêu đau thì chớ, lại còn nhe răng cười khá hãm tài. Bé quyết định không dính đến nó nữa.

Người tính có bao giờ bằng trời tính, thỉnh thoảng bé nghe lỏm được mẹ nói câu này.

Từ xa hai cô già già hớn hở đi lại phía hai đứa. Cô già hơn, mập hơn nắm tay cái đứa Heo kia tươi cười:

– Heo, mẹ mới đứng nói chuyện với cô giáo một lúc, mà đã chạy đi chơi thế này. Lại còn làm quen bạn mới nữa. Úi bạn này cao ráo kháu khỉnh quá.

Nói rồi cô đưa tay vuốt má bé Gấu, bẹo qua bẹo lại.

Sáng nay bé Gấu đã nói mẹ yên tâm về sớm để bé một mình khám phá nhà trẻ mới. Mắt mẹ long lanh lóng lánh tự hào. Nào ngờ mẹ vừa về thì gặp ngay cô này. Bé Gấu cảm thấy trong lòng đau khổ lắm. Bé lớn lắm rồi chứ, hai mươi lăm ngày nữa là bốn tuổi, lại cao ơi là cao, có phải như bọn con nít kia đâu mà cứ bị vỗ má hoài.

Tự nhủ, về nhà phải kiềm chế, không được kể với anh hai, nếu không anh sẽ cười nhạo bé đến rách cả mồm.