Huy bước đi vội vã, chen qua những đám đông, bỏ lại sau lưng biết bao con phố tấp nập, trên tay là hộp quà bọc giấy đỏ lấp lánh, đính thêm dải ruy băng màu xanh lục. Huy cứ ôm khư khư hộp quà ấy vào lòng, mỉm cười không thôi và hình như, anh còn đang nhảy chân sáo nữa.
Hôm nay, là kỷ niệm tròn hai năm ngày Vy nhận lời yêu anh. Rồi bỗng mọi thứ cứ vùn vụt chạy qua trước mắt, đưa Huy đến một khoảng sân rộng lớn. Chẳng phải là Quảng trường Charles-de-Gaulle quen thuộc của Vy và anh đây sao? Hai đứa đã từng mơ ước được đến nơi này hàng triệu lần khi còn ở Việt Nam, để rồi việc đầu tiên cả hai cùng làm khi đặt chân đến Paris, chính là phóng như bay đến đây và vỡ òa khi được tận tay chạm vào Khải Hoàn Môn…
Huy háo hức tìm kiếm Vy, mải miết đưa mắt theo những bóng áo trắng trên đường – bởi vì ngày hôm trước, Vy đã dặn anh: “Em sẽ mặc một bộ váy trắng, trắng tinh khôi ấy anh ạ. Anh biết em thích màu trắng mà. Hì hì…” – Tiếng cười của Vy giòn tan, vang lên trong đầu Huy…
Rồi một lần nữa, không gian xung quanh lại trôi qua, giờ Huy đang đứng giữa lòng đường, ngơ ngác nhìn đám đông ồn ào trước mặt. Anh chạy, chạy mãi, vất vả xô đẩy đám người hiếu kỳ ra. Cứ như thế, cuối cùng Huy cũng chen được vào giữa, nơi chiếc ô tô đang đỗ lại bên đường và người lái xe thì không ngừng phân bua với cảnh sát. Bỏ qua hết những cảnh tượng phức tạp kia, anh chỉ cố gắng đưa mắt khắp xung quanh, tìm em.
Huy gọi tên em, cố gắng gào thật to, để em có thể nghe thấy, để em sẽ từ đám người nhộn nhạo kia bước ra và chạy đến bên. Nhưng dù gọi đến thế nào, cũng không tìm được em, Vy của anh, em đâu rồi?
Và rồi, em cũng xuất hiện, trong bộ váy trắng tinh khôi như em nói.
Nhưng, trên nền trắng ấy, nhuốm một vệt đỏ, chảy dài…
Huy gào khóc.
Dải ruy băng xanh lục trên tay bay phấp phới.
Thiên Thần đã rời bỏ anh.
***
– Huy, Huy, dậy đi mày, dậy!!!
Giật mình tỉnh giấc. Mơ màng nhận ra khuôn mặt lo lắng của Thanh – thằng bạn cùng phòng. Sờ lên mắt, vẫn còn ướt. Huy nhanh chóng nhận ra vấn đề.
– Không sao đâu, xin lỗi mày nhé! Năm nào cũng làm phiền mày!
Huy đỡ lấy chiếc khăn từ tay thằng bạn, tiện tay vơ chiếc kính trên bàn, nhìn lên đồng hồ.
– 4h sáng rồi kia à? Tao như thế này từ bao giờ? Mày có ngủ được chút nào không?
– Mày học ở đâu kiểu ăn nói khách sáo với bạn bè thế hả? Yên tâm đi, tao đang thức “cày” nốt trận đêm qua, thấy mày mới ú ớ là lại đánh thức dậy luôn thôi.
Thanh cười xòa, tiếp tục đưa cho Huy cốc nước lạnh. Ở với nhau từ những ngày Huy mới chập chững sang Pháp, Thanh như một chiến hữu tận tụy đứng bên cạnh anh trên mọi hành trình trong cuộc đời vậy. Từ khi anh và Vy còn hạnh phúc bên nhau, đến khi em ra đi, anh đau khổ vật vã đến thế nào, anh cố gắng vực dậy để quên em ra sao… Thanh đều biết hết.
– Nhưng mà… ừm, tao cũng không muốn làm mày suy nghĩ, nhưng Vy… đã ra đi gần ba năm rồi, mày cũng nên tập cách quên cô ấy đi. Tao nghĩ Vy nhìn thấy mày cứ mãi như thế này chắc cũng buồn lắm…
Ngửa cổ uống một hơi hết cốc nước lạnh Thanh đưa, Huy nửa thật nửa giả gập người ho sặc sụa, đưa tay khua khua về phía Thanh, tỏ ý giờ không thể nói chuyện được. Thằng bạn cũng biết ý, không nói gì thêm, nhảy lên giường tiếp tục trận chiến dở dang.
Ừ, có phải Huy không biết cái điều mà Thanh vừa nói đâu. Anh biết quá rõ ấy chứ. Đã gần ba năm rồi, à không, chính xác là 2 năm 11 tháng 23 ngày rồi, hình ảnh Vy – Thiên thần nhỏ của anh, vẫn không một giây phút nào bị phai mờ. Em hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của anh thường xuyên đến mức, nhiều lúc Huy ngơ ngẩn không biết thực sự em đã rời bỏ mình hay chưa, hay đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch của em mà thôi. Một trò đùa cho ngày kỷ niệm của hai đứa chẳng hạn – trò đùa dai nhất và đau đớn nhất mà Huy từng biết.
– Tao biết mày lo cho tao, nhưng tao cảm thấy Vy vẫn còn ở đâu đó bên cạnh tao. Có thể mày nghĩ tao điên, nhưng nếu lỡ cô ấy đang ở quanh đây, vẫn đang dõi theo tao thì sao? Cô ấy chỉ có một mình thôi, ngày xưa những lúc ở một mình cô ấy thường gọi tao đến và dựa vào tao, thế thì làm sao tao có thể để mình quên cô ấy được. Tao không cho phép mình làm thế!
Chỉ cần nghĩ đến việc em đang lạnh lẽo một mình như thế nào, Huy đã không thể chịu được nữa rồi. Sống mũi anh bắt đầu cay cay. Vội vàng vớ lấy chai nước, chẳng thèm rót vào cốc nữa, Huy đưa lên miệng tu ừng ực. Có người đã từng nói: Cách tốt nhất để không khóc, đó là ngửa mặt lên trời, cho nước mắt chảy ngược vào trong. Không biết đã bao lần anh cố ép mình không được đau đớn khi nghĩ đến em nữa, chỉ nên nhớ về những kỷ niệm đẹp của hai đứa mà thôi. Có phải nước mắt trong Huy chảy ngược quá nhiều, nên trong giấc mơ lại vô thức trào ra chăng?
Quẳng chai nước trống không lên bàn, Huy nằm phịch xuống giường, trùm chăn quá mặt, đeo headphone và để volume thật to. Trong tiếng nhạc xập xình của một bản rap nào đó, anh còn nghe loáng thoáng tiếng Thanh bên cạnh:
– Tao không bảo mày hãy quên hẳn Vy, chỉ là hãy để cô ấy vào một miền ký ức đẹp nào đó, và tiếp tục cuộc sống của mày đi. Năm nào trước và sau ngày kỷ niệm mày cũng như thế này. Tao lo lắm…
Nhắm nghiền mắt, Huy cố đưa mình vào giấc ngủ.