Tựa đầu vào cửa sổ, Khang đưa tay đón lấy từng hạt mưa bé nhỏ, thích thú khi nhìn chúng vỡ òa tan thành làn nước mỏng thấm đấm ngấm vào da thịt. Mưa làm Khang nhớ đến An, nhớ từng tháng ngày gần như hạnh phúc. Mưa mỗi lúc một mạnh hơn, gió xộc vào hất tung mảnh rèm bay phất phơ trước cửa, những kí ức về An cứ lần lượt ùa về chập chờn trong tâm trí Khang.

Năm đó, cũng là một ngày mưa nhẹ, Khang ăn vận bộ đồ ưng ý nhất, tự ngắm mình trong gương rồi khẽ gật đầu, không quên phủ lên mùi hương nước hoa Guui Guilty mà An thường thích. Đã hơn tám giờ, vừa liếc nhìn đồng hồ Khang vừa lo lắng, hơn ba mươi phút rồi mà An vẫn biệt tăm, đã bao giờ An trễ hẹn với Khang lần nào đâu, An vốn là người luôn đúng giờ giấc mà. Đồng hồ điểm chỉ tám giờ mười hai phút, Khang rút điện thoại bấm số An, ngoài trời mưa đã bắt đầu nặng hạt, từng ánh đèn nhòe đi dưới vòm mây xám xịt. “Thuê bao quý khách vừa gọi…”, một giọng lạnh lùng phát ra sau những tiếng tít tít. Khang thở dài, vừa giận lại vừa lo, giận An thì ít mà tự trách bản thân lại nhiều. Đúng lúc đó một số lạ gọi vào, hay tin An bị tai nạn, Khang vội vã lao ra đường dù trời mưa tầm tã, một tiếng sấm vang rền dận dữ trên nền trời lấp lóe từng tia sét xanh rờn.

Khang thở hổn hển bám vào cánh cửa bệnh viện, mùi thuốc nồng nặc tỏa ra đến ghê người, từng giọt nước mưa bám vào quần áo Khang rơi lỏng bỏng dưới sàn nhà lạnh ngắt. Khang nghe rõ mồn một từng từ sau cánh cửa hắt ra như hàng vạn con dao phóng tới tấp vào ngực mình:

– Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi, sao mày cứ mãi u mê thế hả An, bố mẹ dạy mày ăn học để lớn lên mày trở thành thằng biến thái bẩn thỉu thế này hả? Cái đầu mày bị con “quỹ” đó bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Mày mà còn dính líu tới nó khắc nào thì cuộc đời mày còn bị nó đày đọa khắc đó. Bố đã quyết rồi An à, đợi cánh tay con lành hẳn, bố mẹ sẽ tổ chức đám cưới cho con và Trinh, Trinh là một đứa hiền lành nết na, nó sẽ cho con một gia đình ấm áp, tràn trề yêu thương và hạnh phúc, An ạ. Giọng bố An khàn đặc trở nên dịu dần.

Khang ngước mắt lên trần nhà cố nén từng dòng chảy đang chực trào ra. Từng câu từng chữ của bố An như gáo nước lạnh đấy Khang ra khỏi thế giới của An. Trong mắt bố An sẽ mãi mãi chẳng bao giờ chất chứa “đứa con dâu” như Khang. Đôi chân Khang ngã quỵ, run lẩy bẩy theo từng nhịp thở. Khang chỉ muốn chạy ngay lại ôm chầm lấy An mà vùi vào lòng nức nở, nhưng vòng tay ấy sẽ chẳng bao giờ thuộc về Khang nữa rồi, cánh cửa tình yêu giữa An và Khang đã đóng chặt bởi những quy củ luật lệ của gia đình, những nề nếp gia giáo, hay những con mắt rình mò của xã hội. Khang lửng thửng bước đi giữa đêm mưa buốt giá, từng cơn lạnh tái tê thổi vào mặt Khang mặn chát, đôi môi Khang ghì chặt trên khuôn mặt nhợt nhạt. Khang không còn cảm nhận nổi sự đau đớn trên da thịt mình, bởi vết thương lòng trong cậu giờ đây còn đớn đau hơn đến vạn lần.

Những ngày sau đó, Khang chìm vào trạng thái mê man bất tỉnh, cơn sốt tới ba mươi chín độ khiến toàn thân Khang bị tê liệt, trong cơn mơ Khang thấy mình đang khoác lên bộ váy cưới rực rỡ, màu nắng tô điểm đôi cánh Khang thêm long lanh óng ánh. Khang nở nụ cười thật tươi, khuôn mặt toát lên vẻ rạng ngời trong ngày hạnh phúc nhất đời người. Bố An âu yếm đứng đấy, khẽ nâng lấy bàn tay Khang và nói:

– Phải luôn thương yêu nhau nhé, đôi bàn tay bố An thật ấm áp vô cùng. Xung quanh có biết bao tiếng vỗ tay reo hò chúc mừng , chưa bao giờ trong đời Khang lại cảm thấy tràn trề vui sướng đến thế. Bỗng mây đen từ đâu đến giăng kín che phủ khắp bầu trời, gió quật mạnh khiến cây cối ngả nghiêng, đâu đó có tiếng thất thanh la hét, Khang nhìn quanh nhưng chẳng thấy An đâu, Khang gọi tên An trong vô vọng, trước mặt Khang chỉ còn là một màn vẫn đục trắng xóa.

Khang bừng tỉnh, từng giọt mồ hôi li li túa ra ướt đẫm cả vạt gối, trong cơn mơ Khang đã lạc mất An, nhưng thực tại An cũng đã trở nên xa vời với Khang thật rồi. Khang co người ngồi dậy, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống hai gò mắt, đôi tay Khang mò mẫm trên gương mặt bê bết tóc bởi mồ hôi, bởi sự xót xa, chua chát.

Nắng đã lên cao, An nhăn mặt tựa vào thành giường, đôi mắt hướng ra vòm trời trong vắt, một tuần đã trôi qua nhưng An không thể liên lạc được với Khang, – lẽ nào Khang giận mình không đúng hẹn, An thầm nghĩ, – liệu Khang đã biết mình bị gãy tay phải nằm viện hay chưa, bình thường cũng dăm ba hôm là Khang lại nhỏng nhẻo í ới gọi mình mà, thật lạ. An khẽ thở dài, đôi mắt xa xăm chất chứa nỗi buồn khó tả.

Sự nhớ nhung đau đớn cứ dày vò Khang mãi không thôi, đã bao lần Khang cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, Khang nhớ An vô cùng, lật từng tấm ảnh An cõng Khang trên lưng mà lòng An như thắt lại. Lí trí nói rằng cần phải rời xa An nhưng trái tim lại khát khao được gặp An biết nhường nào, đứng giữa rào cản ngăn cách của gia đình và xã hội, Khang như con chim non lạc đàn, bơ vơ cất tiếng kêu tha thiết chẳng thể xác định đường bay.