Hơn hai triệu đồng. Nhiều thật. Thuốc đặc trị dành cho người vừa đặt stent trị bệnh tim mạch. Yên mở ví, đếm tiền để trả. Vét sạch cả những tờ tiền mệnh giá nhỏ, Yên mới thanh toán xong cái đơn thuốc. Ban đầu cô ngạc nhiên, rồi thì Yên bắt đầu phân vân nghĩ ngơi. Sáng nay cô mới rút từ máy ATM ba triệu, đã xài gì đâu mà sao tiền hụt đi nhanh thế.

Chưa kịp nghe anh hỏi vì sao cứ đứng lừng khừng ở cửa hiệu thuốc, Yên đã nhanh nhảu nói ngay:

– Thuốc mắc ghê anh ạ. Với lại, chẳng hiểu sao chút nữa em thiếu tiền.

– Thiếu bao nhiêu, anh có nè. Để anh phụ em tiền mua thuốc cho ba – Anh rất nhiệt tình.

– Không, em trả xong rồi, thì mới được lấy thuốc chứ. Yên cười, rồi thêm: Nhưng em đã dự phòng đủ tiền mua thuốc, mà sao giờ cháy túi, không hiểu được.

Yên quay ngược trí nhớ lại thời điểm rút tiền xong, vung vẩy khoe với mấy chị đồng nghiệp, rằng máy ATM ở cổng đã có tiền rồi, mới cứng, tha hồ rút, không sợ bị chập cheng như trước. Yên đã nhìn rõ rành rành năm tờ polyme mệnh giá cao nhất, cộng thêm một mớ tiền nhỏ hơn cho đủ ba triệu. Sao ban nãy chỉ còn có bốn tờ và một ít tiền lặt vặt. Sáng giờ, Yên đã tiêu gì đâu. Chỉ ăn cơm trưa, mua thêm mấy hũ yaourt dừa. Tiền để trong ví. Ví để ngay bàn làm việc. Vậy tiền bị mất hay đã có nhầm lẫn ở đoạn nào?

Tâm trí Yên vướng vất mãi ở mấy tờ tiền. Tính Yên vốn vậy, nghĩ cái gì cũng phải thấu đáo, rõ ràng. Lúc ăn trưa thì chắc chắn không nhầm rồi. Lúc mua yaourt, Yên đã đưa tờ hai chục và một đồng xu năm ngàn. Lẽ nào Yên đã nhầm tờ hai chục với tờ năm trăm? Người thu tiền là con Trang đồng nghiệp. Yên bỗng chột dạ nghĩ, Trang cũng chi li lắm, sắm một cái sim di động rồi miệt mài nạp tiền điện thoại trả trước cho mọi người, để lượm từng cắc tiền lời. Nó vốn xài sang, thích ăn ngon, hưởng thụ, nhưng lại có vẻ kỹ tính. Những nhận xét đó bỗng xẹt qua trong đầu Yên, không kiểm soát được.

Câu chuyện giữa Yên và anh cũng vì đó mà trở nên rời rạc suốt đường về. Anh bảo, em nhớ kỹ lại, xem có xài gì mà quên, hoặc có để ví ở đâu mà mất không. Yên kể với anh từng chi tiết một, đã mua gì, xài gì, để ví tiền ở đâu, rất đầy đủ. Anh nêu giả thuyết:

– Hay là lúc em để ví ở bàn làm việc, em có bỏ đi đâu không?

Có thể lắm chứ. Bàn làm việc của Yên nằm ở vị trí trung tâm qua lại của mọi người. Hôm nay có họp tổ, thiên hạ ra vô nườm nượp, đều ngang qua hoặc dừng lại ở cái bàn của Yên. Tính Yên cũng hay chủ quan, cứ để bừa đấy với ý nghĩ chẳng có ai thèm tham của mình đâu mà sợ. Ngoài hành lang thì đã có camera quan sát.

Yên tạt ngang nhà mẹ đưa bịch thuốc, tranh thủ lu loa với lũ em về việc tự dưng mất một tờ tiền. Rồi theo trình tự, Yên kể lại đầu đuôi sự việc. Xong một chặp lao xao, Yên lại im lặng suốt quãng đường còn lại về nhà. Phần trong đầu Yên vẫn còn thắc mắc, phần cũng hơi mệt và buồn ngủ.

Tối nay, sao anh mạnh mẽ thế. Yên mãn nguyện và hạnh phúc với tình yêu của mình. Nhưng đến tận lúc tạm biệt anh, đầu óc cô vẫn loay hoay với câu hỏi, đã mất đi đâu tờ tiền của mình?!

Tắm xong, Yên thấy thoải mái hơn. Thật ra, tờ bạc năm trăm ngàn kia không quá lớn với Yên, để cô phải dằn vặt. Nhưng việc đột nhiên mất tờ tiền mà không đoán được lúc nào làm Yên cứ hoang mang. Sao không mất hết mà chỉ mất có một tờ?

Phải gọi cho con Trang, hỏi kỹ lại mới được. Yên vừa với tay định lấy cái điện thoại, thì nó bỗng đổ nhạc ầm ĩ làm cô giật mình. Đứa bạn thân con chí cắn đôi đang sống dưới quê gọi Yên. Chuyện cứ nổ như bắp rang:

– Sao, lại mới đi du hí với chàng về à?

– Ừ, hihi…

– Nghe giọng có vẻ mãn nguyện nhỉ. Có nghĩ đến lúc nào thì dừng cuộc vui lại chưa, mày?

Lại vẫn nội dung đó. Yên khẽ nhăn mặt. Con nhỏ này cổ lỗ đến chán ngắt, nó luôn không ủng hộ tình yêu của Yên. Lúc nào nó cũng bàn ra. Nhưng thật ra hai đứa vẫn rất thân.

– Ôi, mày cứ lo cho cái tổ chim cúc cu của mày đi. Tao vẫn ổn mà. Tìm được một người hợp tính và đáng cho mình yêu đâu phải dễ.

– Ừ, mày thấy hạnh phúc là được rồi.

– Hôm nay con bạn bỗng nhiên dễ dãi với Yên.

– À mày, tối nay tự dưng tao bị mất tiền. Hồi sáng, tao rút từ thẻ ba triệu…

Yên tua lại sự kiện thêm một lần nữa, rồi cô nhắc lại thắc mắc của mình:

– Mày nghĩ mà xem, nó có thể mất vào lúc nào?

Con bạn suy nghĩ đôi chút:

– Khả năng nào cũng có thể xảy ra. Mà mày nhớ kỹ xem có lúc nào sơ sểnh không.

Yên cho chạy lại dữ liệu từ đầu. Từ dưới cổng lên, bỏ tiền vào ví. Ví vứt trên bàn. Trả tiền ăn trưa. Hôm nay họp tổ, đông người ra vào. Mua mấy hũ yaourt nơi con Trang thu tiền. Chuồn khỏi chỗ làm, đi chơi với anh. Không mua gì cả. Ăn cháo đậu đỏ nước dừa trứng muối dưa mắm, anh trả. Không rời ví nửa bước. Cuối cùng là mua thuốc cho ông già.

– Ồ ồ, nếu thế thì… Cũng có lúc à nghen. Khi đi tắm, bỏ chàng cùng với ví tiền bên ngoài. Lúc ở khách sạn í.

Con bạn Yên bật cười. Vậy mà cũng nói được. Đúng là không biết… nhục. Chẳng lẽ thằng bồ mà mày cam tâm làm vợ hờ bấy lâu lại dám lấy tiền của mày à. Điên. Nghĩ tiếp đi.

Hết rồi. Một ngày chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

***

Đầu buổi sáng. Cả phòng lập tức cập nhật chuyện Yên mất một tờ tiền trong ví. Tất cả nhao nhao:

– Cơ quan mình cũng phức tập thật. Đứa nào đó ghê gớm lắm mới dám làm vậy.

– Đã đến nỗi nghèo đói gì đâu.

– Ừ, chắc người đó thản nhiên đứng ở bàn con Yên, mở ví, lấy một tờ tiền. Chứ nếu lén lén lút lút thì đã bị người khác để ý rồi.

– Tay nào gan to thật. Mọi người phải đề phòng mới được.

Sau khi con Trang khẳng định mười mươi là không hề có nhầm lẫn gì về tiền bạc hôm qua, thì phòng Yên dậy lên không khí cảnh giác và lặp đi lặp lại tiếng chặc lưỡi. Coi vậy mà kinh dị quá, ai mà lại cắp vặt, ai mà dám tự nhiên như không mở ví Yên lấy tiền giữa thanh thiên bạch nhật thế này.

Lòng Yên cứ bán tín bán nghi chẳng biết phải nghĩ sao. Lâu nay Yên cũng không thân thiết với Trang cho lắm. Lỡ đâu lòng dạ nó tham, ai biết được…

***

Câu chuyện lùi dần vào quên lãng.

Yên vẫn đi làm. Vẫn đi học thêm tuần ba buổi. Nhưng cuộc sống của cô đã chẳng còn mấy niềm vui nữa. Sau nhiều giận hờn cãi vã, nhiều thử thách trở ngại, người đàn ông đã rời xa cô, sau khi ném lại một câu phũ phàng:

– Tốt nhất chúng ta nên tránh xa nhau ra. Có làm được gì cho nhau đâu mà phải nặng nề.

Chuyện làm ăn của anh không mấy tốt đẹp. Anh hầu như tay trắng sau những thất bại liên tiếp. Yên hiểu và thương anh đến xót lòng. Đối với đàn ông, quan trọng nhất là sự nghiệp và người đàn bà mà anh ta chọn. Nhưng nếu không có sự nghiệp thì người đàn bà nào đó, cũng vứt.

Người yêu của Yên đã chọn cách quay về toàn tâm toàn ý với gia đình, nơi người phụ nữ gia cảnh khấm khá hơn có thể bảo bọc, vay mượn giúp anh chỗ này chỗ nọ.