Đều đều, chậm chạp chiếc đồng hồ treo tường cũ kĩ thận trọng nhích từng bước một nặng nề quanh cái vòng tròn chật hẹp 12 con số. Cứ thế cho đến khi ba chiếc kim dài ngắn khác nhau cùng nằm trên một đường thẳng, đánh dấu bằng một tiếng chuông ngân khẽ khô khốc trong đêm tối. Rồi chuyển sang vòng quay mới, tiếp tục lặp lại cái vòng quay nhàm chán ấy suốt đêm.
Phía góc phòng tối, Lâm An ngồi im, bó gối, tựa cằm lên đấy mở to đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo. Phía nhà dưới khúc độc tấu “Melody of the night” vấn tiếp tục vọng lại những nốt ngân dài trầm lắng.
Sắp kết thúc rồi đấy.
Lâm An lẩm bẩm để cho thứ âm nhạc kiêu kì, sang trọng ấy lơ đãng lướt nhanh qua tai, nó thờ ơ đưa mắt nhìn vào khoảng không nhạt nhòa bên ngoài khung cửa sổ bị nhấn chìm bởi bóng tối của mùa đông rét buốt. Khoảng trống của không gian và thời gian kéo dài như bất tận. Phím đàn cuối nhẹ hẫng. Tiếng nhạc ngưng hẳn, nó vẫn tiếp tục ngồi im nghe tiếng đế giày gõ lên bậc cầu thang rồi dừng hẳn lại trước cửa phòng nó, có tiếng nói khẽ: “ Lâm An, ngủ ngon”. Không có tiếng đáp lại, Lâm An ngồi im thở đều cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa và cánh cửa gỗ nặng trịch bên cạnh được kéo ra rồi đóng lại thật khẽ khàng. Đêm thật sự bắt đầu với sự tĩnh lặng tuyệt đối. Nó cười nhẹ, cuộn người vào trong chăn thật ấm, lẩm bẩm khe khẽ một mình “Anh cũng ngủ ngon”.
-Này An, em ngủ ngon chứ.-Vũ Phong từ tốn bước xuống cầu thang, áo sơ mi kẻ caro xanh nhạt, quần jean tối màu, tóc đã chải gọn gàng, nở nụ cười dịu dàng. Lâm An ngẩng đầu nhìn lên bậc cầu thang, thờ ơ gật nhẹ đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục hì hụi lau sạch bụi trên mấy khung cửa sổ bằng gỗ nâu bóng. Vũ Phong hơi nhăn mặt bước ngay đến trước mặt nó dùng tay nhéo mạnh hai má của con bé, kéo khuôn miệng thành một nụ cười méo mó.
Lâm An kêu khẽ một tiếng rất bé ở cuống họng, đưa đôi mắt nhìn lên phía chàng trai cao hơn nó một cái đầu ấy, ngọ nguậy đầu để thoát ra khỏi hai bàn tay thật ấm đấy rồi khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng
-Vẫn là câu chào như mọi hôm, em nghĩ không nhất thiết phải trả lời khi mà anh đã biết.
Nó lắc nhẹ đuôi tóc ngắn tũn, nhún vai rồi bỏ đi. Vũ Phong thở dài, biết là không thể làm thay đổi con bé bướng bỉnh là Lâm An ấy, cậu lẳng lặng quay đi, không nói gì nữa.Nhưng cậu không hề biết rằng ở phía sau, Lâm An đang cố bước những bước thật chậm giương mắt nhìn chăm chú vào tấm gương lớn phía đối diện phản chiếu hình ảnh của anh nhạt nhòa dần rồi trôi khỏi tầm nhìn trong mắt nó. Nó cắn nhẹ môi dưới, chớp nhẹ mi mắt, nén một tiếng thở dài, miệng thốt nhiên đắng ngắt buột ra hai tiếng “Anh trai”.
Sau bữa sáng, Lâm An ngồi xuống bậc thềm phía sau nhà, lọt thỏm giữa khoảng không xanh ngắt của những thảm cỏ trải dài, nó ngồi im trầm tĩnh, những lọn tóc đen lượn sóng mềm mại đổ dài qua bờ vai gầy cô độc, chú chó Đôminô ngoan ngoãn dụi đầu vào tay nó, Lâm An cúi xuống tựa cằm lên đầu gối, xoa xoa lên đầu chú chó nhỏ, những lọn tóc lòa xòa qua vai che đi gương mặt chếch nghiêng quen thuộc ấy. Đôi mắt bất động ưu tư thoáng nhòe vệt nước mỏng manh như sương tan biến theo gió, xoáy sâu vào bầu trời xanh trong cao rộng. Nó cứ nhìn mãi thất thần cho đến khi điểm tựa trong đáy mắt trôi xa miên man chìm hẳn đi trong sắc xanh biếc ngập tràn bủa vây tứ phía.
-Này nhóc.
Vũ Phong vẫn loẹt quẹt đôi tông trắng đi trong nhà ra đến vườn sau, từng bước lững thững ngồi xuống bên cạnh nó, nhe răng cười vuốt ve bộ lông mềm mượt của con Đô mi nô. Tách cacao nghi ngút bốc khói trong lòng bàn tay. Lâm An giấu mặt khuất sau đầu gối, chỉ để lộ khóe mắt trong veo hơi rung lên nụ cười nhẹ.
-Em không thích bị gọi là nhóc đâu.
-Với anh thì em vẫn là con bé ngốc ngếch như năm nào thôi.
-Lâm An…
-Uhm…
-…
-Gọi người ta mà không nói gì là bất lịch sự đấy.
-Tự nhiên muốn gọi thôi. Em bây giờ chả khác mấy so với hồi anh mới gặp em cả, nhỉ?
-Bản chất con người là thứ khó thay đổi nhất, hơn nữa trại trẻ mồ côi…không phải là nơi em có thể lớn lên một cách bình thường…
-….
-Nếu em không phải là em gái anh thì sao nhỉ?
Lâm An hơi ngạc nhiên bởi câu hỏi của Vũ Phong, rồi nó cười nhẹ, duỗi thẳng cả hai chân, lặng lẽ nhìn những vệt khói mỏng bay lên từ tách ca cao.
-Thì có lẽ bây giờ em vẫn là một Vũ Lâm An thôi…vẫn là một đứa trẻ không gia đình.-Lâm An trầm ngâm, những kí ức cũ lại một lần nữa như sống lại trong tâm tưởng nó, rõ nét như chỉ mới ngày hôm qua.