Tôi nhâm nhi đĩa hoa quả và dán mắt vào bộ phim truyền hình hấp dẫn đã theo dõi suốt mấy tháng qua. Đó là thú vui sau mỗi ngày làm việc vất vả của tôi. Bạn bè thường bảo tôi sống không có quá nhiều đam mê và sở thích, tôi tặc lười “ừ”. Thực ra, nếu một người đàn bà phải làm khối lượng công việc khủng khiếp ở văn phòng ban ngày thì chỉ cần được về nhà, ngồi trên ghế salon và xem một bộ phim với vài món đồ ăn vặt yêu thích đã là một thú vui, một đam mê lớn lắm rồi.

Ở ngoài xã hội, tôi là một người đàn bà thành đạt, cực kì thành đạt. Ở công ty tôi được trọng dụng và tán dương. Trong những cuộc họp lớp, tôi luôn là tâm điểm của sự chú ý vì tôi đẹp và giàu có. Bạn bè lấy tôi làm ví dụ cho sự thành công ở đời.

Về gia đình, tôi có một người chồng hiền lành, nếu ai ác mồm có thể nói là… sợ vợ. Anh và tôi ở bên nhau từ khi còn là sinh viên. Anh luôn đứng sau hỗ trợ tôi mọi mặt mà không bao giờ ca thán. Tôi tự thấy sau khi lấy nhau, tôi có phần lấn lướt anh trong cuộc sống. Nhưng mỗi lần tôi hỏi, anh đều cười: “Làm gì có nước nào hai vua, em là chủ được, gia đình yên ấm thì anh cũng vui mà”.

Vậy là tôi yên tâm với hạnh phúc của mình!

Chồng tôi bước tới từ phía sau. Anh tự điều khiển cho âm lượng tivi nhỏ xuống. Tôi cảm thấy khó chịu vì sự tự tiện này của anh. Tôi còn chưa kịp ngoái lại thì anh ngồi xuống trước mặt tôi. Giọng nói của anh hơi run run, đôi bàn tay lập cập đặt lên bàn tờ giấy:

– “Mình ly hôn đi”

Chồng tôi trước nay không phải là người hài hước. Anh cũng rất ít khi đùa. Hơn nữa, từ ngày yêu, chồng tôi đã luôn có quan điểm, lời chia tay, ly hôn không phải là thứ tùy tiện mang ra nói. Nếu tôi nhớ không nhầm, có lẽ người luôn gào lên đòi chia tay là tôi chứ anh chưa bao giờ nói điều ấy dù chỉ một lần. Thế nên lần này, tôi tin điều anh đang nói là một câu chuyện nghiêm túc. Hơn nữa, thái độ của anh như vậy không thể nào là đùa được.

ly-hon-di-em-anh-yeu-nguoi-khac-roi

Tôi không thể mất mặt trong tình huống như vậy được. Tôi đang bị chồng đòi bỏ, nếu tôi tỏ ra mình yếu thế, nghĩa là tôi thua. (Ảnh minh họa)

Công việc mang tới cho tôi một sự bình tĩnh đầy bản lĩnh. Nhiều người ở vào hoàn cảnh của tôi sẽ ngay lập tức bù lu, bù loa lên: “Sao thế, tại sao lại ly hôn” rồi nước mắt ngắn dài. Nhưng tôi thản nhiên tắt tivi đi, ngó xuống tờ đơn rồi lại nhìn anh:

– “Em cần một lí do”

– “Vì anh yêu người khác rồi”

Người tôi bắt đầu nóng ran lên, chỉ muốn đập phá một thứ gì đó, thậm chí cũng muốn gào thét lên như bao người đàn bà khác nhưng tôi không làm được. Tôi không thể mất mặt trong tình huống như vậy được. Tôi đang bị chồng đòi bỏ, nếu tôi tỏ ra mình yếu thế, nghĩa là tôi thua.

– “Lâu chưa?”

– “Gần 1 năm rồi”

– “Cô ta là ai”

– “Một người bình thường, em không biết đâu. Cô ấy bằng tuổi em, nhưng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, lương tháng vài triệu bạc, đi thuê nhà và cũng vật lộn với cuộc sống. Nhưng cô ấy yêu anh, trân trọng anh và anh tìm thấy tình yêu bên cô ấy”