Hân Như bước ra khỏi bệnh viện,trên tay là một tờ giấy xét nghiệm.Bước chân như vô định,đôi mắt vô hồn, khuôn mặt cúi gằm xuống đất,cô vừa đi mà vừa suy nghĩ nếu có ai ở bên cạnh cô lúc này thì hẳn nước mắt sẽ không thể ngăn lại được.Cô muốn tĩnh tâm để có thể chấp nhận sự thật này,có lẽ cô còn quá trẻ để đối mặt với nó.Căn bệnh này sẽ để cô được sống thêm bao lâu nữa?Nếu có chữa trị thì cũng chỉ kéo dài được cuộc sống thêm một thời gian ngắn ngủi,hoá chất sẽ làm tóc cô rụng hết,cô sẽ nôn tất cả những thứ mình vừa ăn vào,những người thân sẽ đau khổ khi chứng kiến cô phải vật lộn với những đau đớn,đằng nào rồi cũng sẽ trở thành cát bụi…
Nước mắt cô chảy dài,nhưng rồi cô cũng thấy thanh thản tâm hồn khi cô quyết định đối mặt với nó và tận dụng từng ngày tươi đẹp để sống có ý nghĩa.
Cô mỉm cười và bắt 1 chiếc taxi đi về nhà Nhật Minh.
Ngoài kia trời đang mưa,màn đêm nhuốm đặc cả bầu trời,những hạt mưa rơi nặng hạt,Hân Như đang xếp những xấp quần áo vào vali,chầm chậm từng chiếc một.Hình như cô đang cố muốn níu kéo cho thời gian thêm dài nhưng vô ích bởi đêm càng sâu hơn,bóng tối như được tô đi tô lại thêm đậm bởi một thứ mực không thể xoá.
Nhật Minh ngồi trong phòng khách tay cầm điếu thuốc lá đang cháy dở,miệng phả ra những vòng khói thuốc méo mó,anh hướng đôi mắt vô hồn vào khoảng không vô định.
Hân Như vẫn gấp quần áo cho vào vali ,những tiếng khóc âm ỉ mỗi lúc lại lớn dần lên,tiếng khóc giờ đã sảng khoái hơn,chúng không bị kìm nén nữa,tiếng khóc to và nấc lên thành từng tiếng rõ rệt.
-Cô đừng bày trò khóc lóc nữa.
Đôi tay Hân Như đã ngừng gấp quần áo,cô ngồi thu người lại để khóc cho thoả sức.Đôi mắt sưng mọng lên,những giọt nước mắt ngập cả mi.
-Tôi đã bảo cô đừng có khóc nữa.Đừng làm tôi điên lên nữa.
Lúc này Hân Như mím chặt miệng lại,tiếng khóc chợt tắt như bị giam giữ không thể thoát được ra nữa.
-Em xin lỗi!
-Xin lỗi giờ có ích gì.
-Thực sự xin lỗi anh!
-Nếu cô đã lấy hết đồ rồi thì hãy rời khỏi nhà tôi đi.
-Còn một ít quần áo nữa.Có thời gian em sẽ quay lại lấy.
-Đừng có quay lại làm gì.Tôi không muốn thấy mặt cô nữa.
-Anh…
Hân Như ngước nhìn anh rồi lặng lẽ kéo vali ra phía cửa.Nhật Minh đứng dậy,chút lạnh lùng anh vừa thể hiện chợt tan hết,đôi tay anh định giữ cô lại,nhưng khi thấy Hân Như quay người lại,anh lại vội tỏ ra là một người có trái tim sắt đá,thờ ơ không thèm đếm xỉa.
Hân Như nhìn sâu vào trong đôi mắt anh như tìm kiếm một chút lòng trắc ẩn còn đọng lại.
-Anh à.Chúng ta chỉ đến thế thôi sao?Yêu anh bấy lâu nay,kỳ thực không hề đơn giản.Chúng ta đã có biết bao kỷ niệm,biết bao sóng gió để vượt qua.Vậy mà giờ đây anh nói không muốn gặp lại đơn giản vậy ư?!
-Chính cô muốn như vậy.Chính cô đạp đổ hết mọi thứ.Giờ cô còn muốn trách ai nữa?!
-Phải rồi,…
Hân Như gật đầu ,nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà.Những khoảng lặng người ta tạo ra cho nhau lúc này chẳng khác gì những viên đá có thâm niên được lưu giữ trong ngăn lạnh có tuyết bám.
Chỉ còn ít phút nữa,cô sẽ kéo lê chiếc vali ra khỏi nhà trong đêm tối ướt lạnh,bờ vai cô sẽ run rẩy biết mấy khi không có anh ở bên.Chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã thấy mình khốn khổ biết chừng nào.Cô phá vỡ bầu không khí bằng một yêu cầu rụt rè đến khó tả.
-Em có thể… ôm …anh không?
Im lặng….
-Em có thể gọi anh là anh yêu lần cuối được không?
Vẫn im lặng…
Lần này cô cất tiếng nói chậm rãi hơn,từng tiếng một như khắc sâu vào tâm can,nước mắt cũng nặng như mưa đang rơi ngoài kia,trái tim cô đang rên lên đầy đau khổ:
-Em có thể ôm anh một lần nữa không?Người yêu ơi?!
Không đợi câu trả lời, đôi bàn tay cô đã ôm chặt lấy Nhật Minh từ phía sau như sợ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa.Khuôn mặt cô áp vào lưng anh và hít nhẹ thứ hương thơm quen thuộc vào sâu trong mũi mình.
Nhật Minh lạnh lùng gỡ những ngón tay đang đan chặt không một chút biểu cảm,anh quay lưng lại trả lời .
-Đừng chạm vào người tôi.
-Anh yêu,2 tháng được ở cùng anh là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong đời em…
Nhật Minh mỉm cười đầy khinh bỉ.
Hân Như nhìn anh một lần nữa rồi kéo vali,mở cánh cửa bước ra khỏi nhà.
Một người ra đi,một người ở lại,họ không tiễn biệt nhau như những cuộc chia ly thông thường.Họ giờ giống như hai thế giới,một người bước ra khỏi thế giới của người kia ,để từ đó mất tích, không trở lại.
Hân Như cất bước đi,nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi,nhưng cô hoàn toàn hài lòng với những điều vừa diễn ra.
Khi đó trong ngôi nhà kia, Nhật Minh không kìm được cơn tức giận,anh giận chính bản thân mình vì đã yêu cô nhiều quá,nhiều đến mức không dám giữ cô lại,sợ rằng cái tôi của anh bị chà đạp,sợ sự phản bội ấy sẽ gặm nhấp anh giết chết mòn anh từng ngày.Lúc này rất nhiều cái sợ nhưng suy cho cùng thì sự ghen tuông và lòng ích kỷ vẫn xâm chiếm và phủ ngập trong đầu anh.Tất cả những điều đó khiến anh không thể tha thứ cho Hân Như.Điều cuối cùng anh có thể làm lúc này là bấm số gọi Hoàng Anh-người bạn thân chơi từ thủa thiếu thời của mình.Chính anh không thể tin rằng người yêu 3 năm của mình và thằng bạn thân dám cả gan qua mặt anh trong suốt 6 tháng qua mà anh không hề biết.