Hello!” Nàng nói vào máy nhẹ nhàng. Im lặng. Nàng “Hello!” thêm một lần nữa, lần này một giọng đàn ông nói ngập ngừng ở đầu dây bên kia:

– Xin lỗi, cô vui lòng cho tôi gặp cô Trinh.

– Trinh nghe đây! Xin lỗi anh là ai vậy?

– Trinh ơi! Còn nhận ra anh không? Anh là Tùng đây!

Trinh thoáng bất ngờ trước giọng nói ấy. Đúng là giọng nói quen thuộc, lâu lắm rồi nàng mới được nghe lại. Nhưng rồi nàng nhanh chóng lạnh lùng, hỏi xẵng giọng:

– Xin lỗi, anh là Tùng nào?

Nàng chỉ hỏi vậy thôi. Chứ những người quen của nàng chẳng có mấy ai tên Tùng.

– Anh là Tùng, Vũ Trọng Tùng!

– Xin lỗi, anh nhầm rồi, tôi không quen người nào có tên như anh.

Chính Trinh cũng không ngờ mình lại phản ứng mạnh đến vậy. Cái tên ấy đã một thời mỗi khi nhắc đến nàng đều thổn thức. Nay cũng chính từ miệng nàng xác nhận không quen, không biết. Nàng giũ bỏ một cái tên quen thuộc, một người đã từng yêu say đắm bằng một cách nói lạnh lùng!

Cuộc gọi ấy còn tiếp tục thêm vài câu… Người đàn ông gọi đến lặp lại số máy, nàng xác nhận đúng. Người gọi nhắc họ tên đầy đủ của nàng. Nàng phủ nhận và bịa ra một cái họ giản đơn khác:

– Tôi tên là LệTrinh, anh nhầm rồi!

Nàng khẳng định rằng người đàn ông ấy đã lầm, bởi nàng đã nhận ra người ấy nên không muốn nói chuyện gì thêm nữa. Cuối cùng, người đàn ông đành xin lỗi vì đã làm phiền. Nàng cúp máy xuống. Khóa cửa phòng xong, vừa nói một mình giọng đầy bực dọc:

– Tôi đi đâu, làm gì. Cần gì tôi phải cho anh biết?

Chiều cuối tuần, nàng thường nán ở lại làm thêm giờ. Nên hôm nay nàng lại về trễ. Nhưng không sao lúc chiều chồng nàng đã gọi báo hôm nay bận đi tiếp khách. Có nghĩa là nàng sẽ phải ăn tối một mình. Một mình thì về trễ có sao đâu.

Một ngày mệt mỏi với công việc. Nàng về nhà. Ngôi nhà thênh thang vắng tanh, tối đen. Nàng bật tất cả các bóng đèn có trong nhà, ngoài sân sáng bừng lên như muốn xua đi hình bóng nào đó khiến cho nàng bực bội, khó chịu. Cuộc gọi ban chiều với giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó vẫn ám ảnh trong tâm trí nàng không nguôi. Và với khung cảnh cô đơn một mình như lúc này, bất chợt nàng thấy chạnh lòng muốn khóc.

Đó là Tùng của một thời “xe đạp ơi”. Trên giỏ xe chở đầy những cành hoa phượng đỏ thắm mỗi khi hè về, rồi Tùng và Trinh yêu nhau, lúc bấy giờ Trinh là hoa khôi của trường, năng động vui tính lại đàn hát hay nên có “thế” hơn anh, có rất nhiều chàng trai theo đuổi nàng, nhưng không hiểu sao nàng lại chọn một anh chàng ít nói, dong dỏng cao nhìn quê chất.

Tùng ra trường trước Trinh một năm, dù đủ tiêu chuẩn ở lại trường nhưng anh cứ một hai đòi về quê. Dù trước đó hai người đã có ý định muốn lập nghiệp ở trên thành phố. Bạn bè vẫn luôn cho anh là một kẻ dở hơi bởi tính khí thất thường.

Quê hương của Tùng ở một huyện trên vùng đồi núi xa xôi của miền đông nam bộ. Vậy là sau khi tốt nghiệp, nàng cũng theo về quê chàng, nhưng chỉ trụ lại được hơn một tuần. Quê của anh heo hút và buồn tẻ quá. Gia đình lại neo đơn, chỉ có hai mẹ con, hai con người gầy gò trong một ngôi nhà mái ngói phủ rêu phong, thiếu trước hụt sau. Chung quanh toàn đất đá khô cằn. Vã lại,Trinh không thể ở lại đây dạy học, những đứa trẻ nhà quê mà học ngoại ngữ chẳng khác ếch ộp.

Nàng phải tiến xa hơn, phải có công việc tương xứng mới có thu nhập cao. Ba trăm cây số, chuyển ba chặng xe đò, không đáng gọi là khoảng cách so với một tình yêu lãng mạn. Nhưng cái khó ở đây là Tùng không còn phù hợp với nàng. Tùng bảo thủ và lạc hậu quá khi chọn đất sống.

Trinh càng cố gắng dùng đủ mọi cách để thuyết phục Tùng từ phân tích lý, tình cặn kẽ. Rồi giận dỗi, rồi van xin Tùng nhưng vẫn chỉ mình nàng trở về thành phố. Nàng biết Tùng vẫn rất yêu nàng. Kỳ lạ biết bao, nàng không sao hiểu nổi tại sao có những con người yêu nhau mà lại muốn xa nhau. Như Tùng vậy, Tùng biết rằng không thể hòa nhập với cuộc sống nơi này. Nhưng chính Tùng lại không chịu lên Thành phố với nàng để cùng thực hiện những mơ ước của hai người.

Cuối cùng vào một buổi chiều mưa tầm tả và ê chề, nàng đành một mình lên xe để trở về, không có Tùng bên cạnh nàng đã khóc đến sưng húp hai mắt, vẫn nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó Tùng sẽ không chịu nổi sự thiếu vắng của nàng sẽ thay đổi ý định đến tìm nàng.

Chia tay nhau, đó là lời đề nghị của Tùng. Tùng không một lời xin lỗi. Tự ái, nàng đáp trả một cách thẳng thừng dứt khoác rằng đừng liên lạc nữa. Đừng bao giờ. Ấy vậy mà hôm nay, Tùng lại phá lời dặn dò đó để nhận lấy một sự chối từ.

Những ngày sau đó, buổi chiều đối với nàng thật nặng nề. Về, chưa về ngay, hai dự tính cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Linh cảm cho nàng biết là “người ấy” sẽ tiếp tục gọi lại. Chốc chốc nàng nhìn sang chiếc điện thoại nằm bất động trên bàn, sốt ruột mong chờ tiếng chuông đổ vào cuối giờ. Nàng miên man suy nghĩ nàng sẽ tiếp tục giả vờ như không quen biết để coi Tùng muốn gì ở mình, rồi dựa vào lý do đó mà lên lớp cho anh một trận. Hay cứ nhận rồi nói cho anh biết anh là con người độc ác như thế nào. Hiện giờ nàng đang hạnh phúc nên đề nghị anh ta đừng làm phiền nữa…

Nhiều tháng liền trôi qua. Khi mà nỗi trông chờ cuộc gọi vào cuối giờ ấy đã nguôi ngoai thì nàng lại nhận được cuộc gọi. Từng hồi chuông reo như khẩn khoản thúc giục, nàng tần ngần một lúc mới đứng lên bắt máy.