Trí Bình và Hạnh Dung là hàng xóm, chơi rất thân với nhau. Ông Hữu Thiện – ba của Trí Bình buôn bán gỗ còn bà Minh Doanh – mẹ của Trí Bình là cò đất nên gia đình cậu tương đối khá giả. Có lẽ vì vậy mà nhiều khi Trí Bình ham chơi hơn ham học. Trong khi đó, gia đình Hạnh Dung chỉ đủ ăn chứ không dư dả nhiều.

Mẹ Hạnh Dung đã bỏ ba con cô khi cô bé mới hai tuổi để chạy theo một người đàn ông giàu có. Chú Đạt Thành, ba Hạnh Dung ngày ngày vẫn chạy xe ôm kiếm tiền lo cho cuộc sống của hai ba con. Thương ba, Hạnh Dung luôn cố gắng học hành và ngoan ngoãn để không phụ lòng mong mỏi của ông. Cô bé vẫn hay mơ rằng mình sẽ trở thành một luật sư có danh tiếng và xây một căn nhà thật đẹp và rộng rãi cho hai ba con cô vui vầy bên nhau.

Một buổi sáng như mọi ngày, Trí Bình (lấp ló):
– Hạnh Dung ơi, đá cầu không?
Đang học bài thì Hạnh Dung nghe tiếng Trí Bình í ới gọi, cô bé vội trả lời:
– Anh Trí Bình hả? Vô đây đi. Em đang học bài.
Trí Bình nhìn quanh ngôi nhà rồi hỏi:
– Ba em chạy xe rồi hả?
– Dạ.
Trí Bình nài nỉ:
– Chơi đá cầu với anh nha. Mấy đứa bạn anh, đứa thì đi học thêm, đứa thì sợ mẹ nên rủ hoài mà tụi nó chẳng chịu đi. Giờ còn mình em thôi đó.
– Để em giải xong hai bài tập Toán này nữa nha. Chút xíu à.
Vừa nói, Hạnh Dung vừa nhoẻn miệng cười nhìn Trí Bình như để lấy lòng cậu bé vì nhìn Trí Bình lúc này ra vẻ sốt ruột lắm!

Nhìn thấy cuốn sách Toán lớp 5 trên bàn học của Hạnh Dung, Trí Bình hỏi lại:
– Thiệt hông đó? Vậy anh chờ em nha. Mà nè, em phải giải cho đúng nha, mất công xíu nữa chú Thành về lại ca “bài ca con cá” là chỉ biết rủ em đi chơi mà hổng cho em học bài nữa là mệt à.
– Hổng có đâu, mà em giải gần xong rồi nè.
– Ừ. Anh chờ. Mà Dung nè (Trí Bình gãi đầu), trưa nay cho anh ăn cơm ké nữa nha. Ba mẹ anh trưa nay hổng có về, ăn cơm với người giúp việc thì chán chết, ăn cơm với ba con em vui hơn, Dung nhen!
– Dạ. Có hai ba con em cũng buồn mà. Vậy nên… Em đồng ý hai tay hai chân luôn nè. Hi hi…
– Ừ. Giờ mình đá cầu nha. Í, mà em làm xong bài chưa đó?
– Dạ, xong rồi nè.
Hai đứa nhỏ chạy vội ra khoảng sân trống trước nhà Hạnh Dung. Tiếng đá cầu cùng tiếng cười của Hạnh Dung và Trí Bình mỗi khi trái cầu bị rơi, vang lên nắc nẻ, lan tỏa cả khoảng trời xanh thẳm trên cao.

Cho đến một ngày… trong ngôi nhà của gia đình Trí Bình, ba mẹ cậu lớn tiếng với nhau. Trí Bình lúc ấy nấp ở cầu thang để theo dõi câu chuyện. Ông Hữu Thiện to tiếng:
– Tôi đã nói rồi mà bà có chịu nghe tôi đâu. Cứ nghe thấy mùi tiền là nhảy bổ vào. Đó, giờ nó lừa bà vố lớn rồi đó. Tới nước này chỉ có bán nhà mới có tiền mà trả cho người ta.
– Thì tôi có biết đâu, cứ nghĩ chuyến này lời to nên cứ đâm đầu vào. Ai mà biết trước lô đất đó lại thuộc diện quy hoạch để mở đường chứ.
Nói xong, bà Minh Doanh vừa khóc vừa ức lên tức tưởi.

– Dạo này kiểm lâm rà soát dữ lắm, nghề gỗ của tui cũng khó mà sống nổi. Thôi, giờ tui tính vầy, bà thấy được không? Tui với bà bán căn nhà ở thị xã này đi, gom hết tiền lên Sài Gòn làm lại từ đầu. Đất Sài Gòn nghe nói cũng dễ làm ăn lắm! Sẵn tiện chuyển trường cho thằng Bình luôn. Tui thấy dạo này nó mê chơi dữ lắm rồi, lên trên đó coi thử nó có chịu khó học hành không? Chứ ở đây, mấy tụi bạn cứ tới nhà rủ đá banh, chơi game riết rồi sinh đổ đốn.
– Ông nói vậy thì mẹ con tui theo vậy. Chứ giờ tui cũng rối trí lắm rồi.

Nghe đến đây, Trí Bình vụt chạy theo lối cửa sau qua nhà của Hạnh Dung. Hạnh Dung lúc này đang ngồi nhìn ba sửa xe. Chiếc xe cub 78 của chú Đạt Thành hôm nay lại dở chứng, đạp hoài mà chẳng thấy tăm hơi gì. Trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trí Bình, Hạnh Dung rất ngạc nhiên. Cô bé liền đứng dậy, bước ra cửa nơi Trí Bình đang đứng đó.
– Có chuyện gì vậy anh Trí Bình?
– Nhà anh hổng ở đây nữa đâu. Ba mẹ anh chuẩn bị dọn lên Sài Gòn sống rồi.
Nét mặt Trí Bình thoáng chút ưu tư và buồn bã

– Sao lại vậy? Em hổng hiểu. Ba mẹ anh có chuyện gì hả?
Chú Đạt Thành nghe hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau cũng vội buông tay, cất tiếng:
– Chuyện gì vậy Trí Bình? Mà hai cái đứa này ngộ thiệt nha. Có chuyện gì vào nhà nói chứ. Cứ đứng ngoài cửa như vậy. Vào đây kể cho chú nghe với, Trí Bình!
– Ừ, đúng đó anh. Mình vào nhà đi. Nhìn anh lo lắng chưa kìa, có chuyện gì vào nhà kể cho hai ba con em nghe với. Vào đi anh!
Vừa nói, Hạnh Dung vừa cầm tay Trí Bình kéo cậu vào nhà mình.

– Nào, bây giờ có chuyện gì, Trí Bình từ từ kể cho chú nghe coi.
– Phải đó anh, anh kể đi. Anh làm em cũng nóng ruột lắm rồi nè.
– Dạ, chuyện là vầy. Ba mẹ con làm ăn thua lỗ nên định bán căn nhà đi đó chú, rồi cả nhà con lên Sài Gòn lập nghiệp. Vậy là mai mốt con hổng được qua đây chơi với Hạnh Dung và ăn cơm với hai ba con chú nữa rồi.