…chàng trai nhẹ lau mồ hôi trên chán… thở phào… ban đầu anh rất sợ là cô sẽ làm to chuyện. Bởi 1 lẽ những tiểu thư sang trọng luôn đi liền với chữ kiêu kì đỏng đảnh. Nhưng những suy nghĩ của anh với hoàn cảnh diễn ra hoàn toàn trái ngược nhau…

Chỉ cho cô gái 1 chỗ ngồi… anh nhanh chóng quay lại dọn dẹp số cốc chén đồ uống vừa làm đổ rơi vãi trên nền nhà… với ánh mắt khó chịu của tay quản lý đang nhìn anh từ phía sau…Thu dọn đống đổ vỡ xong… anh nhanh chóng quay lại bắt nhịp với công việc của mình…

Đặt cốc nước trắng xuống… anh chưa kịp hỏi cô gái dùng đồ uống gì thì cô gái đã lên tiếng:

“Xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, anh ghi luôn số đồ uống vừa bị đổ vào hóa đơn cho em nhé”

…Anh không nói gì lẳng lặng ghi chép rùi quay vào quầy đợi lấy đồ uống cho cô gái…bỏ lại cái ánh mắt dõi theo nhìn anh của cô. Có lẽ cô gái đã cảm thấy mến anh ngay từ cái chạm mặt đầu tiên.

Suốt khoảng thời gian ngồi, cô chỉ chăm chú nhìn theo chàng trai… có một cái gì đó từ anh làm cô bị cuốn hút, một cảm xúc khó tả, liệu đó có phải là tình yêu.

Chỉ đến khi cô bị giật mình bởi cú điện thoại, cô đứng dậy lấy ví thanh toán và ghi ghi cái gì Đó ra mẩu giấy rùi kẹp cùng số tiền và ra hiệu cho chàng trai ra thanh toán rồi bước ra cửa nhưng không quên ngoái lại xem chàng trai có cầm mẩu giấy mà cô viết không.

Chàng trai bước tới dọn đồ uống và lấy tiền thanh toán trên bàn, khẽ mở mẩu giấy cô viết để với lời nhắn: ”mình làm quen nhé…số đt của em đây nt cho em nhé”

Chàng trai không tỏ vẻ gì vui mừng “Chắc có gì hiểu lầm ở đây”
Nghĩ vẫn vở thoáng qua rồi anh tiếp tục công việc của mình…
1 ngày rồi 2 ngày trôi qua ..cô gái đợi mãi vẫn không thấy có số đt hay lời nhắn nào của chàng trai mặc dù danh sách số lạ gọi tới và nhắn tin không ít nhưng đều không phải là của người cô mong muốn…

“Hay là anh í có người iêu rùi nhỉ…??? Hay là kiêu…người như mình chả nhẽ lại ko iêu nổi một người như anh…”

Cô tiếp tục quay lại quán cà phê cũ… vẫn giữ trong mình nung nấu quyết tâm làm quen với chàng trai đã làm trái tim cô rung động.

Bước vào quán, trái tim cô lại rung rinh lên, vẫn khuôn mặt đấy dáng người đấy… nhưng anh ít cười, khuôn mặt luôn mang 1 vẻ lạnh lùng…

Đồ uống của cô vẫn như mọi lần…uống và chỉ ngồi dõi theo từng hành động của chàng trai…

Cô chỉ đỏ mặt e ấp mỗi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô…

Lần này thanh toán cô không đứng dậy và để lại tiền như lần trước …cô ra hiệu cho anh tới thanh toán…và mỉm cười khẽ nói với anh:

“Tiền này là dành cho nhà hàng, còn mẩu giấy này là dành cho anh.”

Chàng trai vừa cầm lấy tiền và mẩu giấy thì cô gái vội vàng bước nhanh ra cửa để cố che đi sự ngượng ngùng của mình… và tiếp tục chờ đợi những tin nhắn hay những cuộc gọi của chàng trai…
Vẫn những tin nhắn những cuộc gọi điện… cô đọc từng tin nhắn nghe từng cuộc gọi…nhưng không có số điện thoại nào liên quan tới anh… cô tỏ ra vẻ bực tức… nản chí… suy nghĩ trong cô giờ thiên về anh có người yêu hơn là kiêu lạnh lùng… bởi nhìn cách nói chuyện dáng vẻ của a rất thân thiện dù bề ngoài tương đối lạnh lùng vô cảm…

“Lần cuối nhé, quyết định như vậy đi“ tự nhủ với lòng mình cô quyết định sẽ cố làm quen với anh lần thứ 3. Lần này cô sẽ thử nói chuyện trực tiếp xem sao…

Kết thúc ca làm việc của mình chàng trai dắt xe ra cửa toan đạp về nhà thì có tiếng gọi phía sau

Anh quay lại thì đó là cô gái mà lần trước va phải anh và để lại những mẩu giấy cho anh….

Anh luống cuống nói: ”Mời cô vào trong dùng đồ…nhà hàng vẫn đang trong giờ mờ cửa”

“Không! Hôm nay em không uống nước…em chỉ định hỏi anh cái này thôi…”
Chàng trai gãi đầu: ”Có chuyện gì vậy cô”

“Em trẻ hơn anh mà… đừng gọi em là cô… trông em già lắm à…cứ gọi là em thôi”

“Anh rảnh không mình kiếm quán nào nói chuyện nhé”

“ừm thế cũng được” chàng trai gật đầu rùi leo lên xe đạp trước…trong khi cô gái đang nổ máy chiếc xe ga đắt tiền đi theo…

Chàng trai dừng lại ở một quán nước mía ven đường… rồi hỏi cô gái

“Mình uống nước ở đây được không ”

Cô gái tỏ vẻ lưỡng lự…rồi miễn cưỡng bước vào quán…Bởi lẽ người như cô thì những chỗ như này không hợp có lẽ đây cũng là lần đầu với 1 tiểu thư như cô…

“Lúc nãy cô bảo có điều gì muốn nói phải không??”

“Đấy lại cô…anh cứ gọi em là em thôi….Em định hỏi là mấy mẩu giấy em để lại anh có đọc không?

“À…à….có tôi…à quên anh có đọc được..”

“Thế à…..mà sao anh không nhắn tin cho em…em chỉ muốn làm quen thôi mà… không có ý gì đâu… nếu sợ người yêu anh giận thì thôi ko sao đâu “

“…không..không phải vậy…tại anh không quen được những người sang trọng xinh đẹp như em làm quen mà chứ anh không có ý gì đâu”