Lạc mất và tìm thấy
Ads Người người đi giày suno, nhà nhà đi giày suno! Giày nam suno chính hãng www.giaysuno.com
Ads ONECOIN là gì? Tại sao đồng tiền ONECOIN đang làm "khuynh đảo" cả thế giới?
Ads Săn vé giá rẻ mỗi ngày cùng Bay123.vn. Hotline: 0932 348 348
07/01/2016 7:00:45 | Thu Hằng | 85 lượt xem

Người yêu có thể không có, nhưng bạn thân nhất định phải có một đứa!
Không thuơng nhau được mãi thì ngay từ đầu đừng nói lời yêu…
Em yêu anh, nhưng điều ấy không liên quan gì tới anh nữa…
Xôn xao chuyện bé trai 5 tuổi đính hôn với bé gái 3 tuổi
Hạ Vi chính thức làm trợ lý riêng cho Cường Đô La

(iBlog.vn) Tình yêu thật sự là giữa một biển người, dù vô tình hay cố ý lạc mất thì cuối cùng họ vẫn tìm thấy nhau và cùng đi đến hết chặn đường về.

q (1)
Minh
_Em tìm được anh rồi nhá!
Phụng nắm lấy tay Minh với một vẻ thích thú khó tả , nụ cười híp mắt đặc trưng khiến Phụng như một đứa trẻ tìm được kho báu lớn…
Minh ngồi trước hiên nhà nhâm nhi ly ca cao nóng và bân khuân nghĩ về Phụng , mối tình đầu của anh
Minh và Phụng quen nhau trong một lần hội trại của trường , Phụng nhỏ nhắn và vô tư như một chú thỏ con làm lần đầu gặp Minh cứ tưởng cô nhỏ hơn mình nhiều lắm
_ Người ta già hết rồi kìa, ai lại như con nít hoài thế hả ?
_ ai con nít chứ , tui sinh trước mấy người đến 2 tháng đó.
Phụng lúc nào cũng có những kiểu xưng hô kì lạ thế, lại còn thích so tháng sinh nữa chứ, nhưng những lúc như thế Minh lại thấy cô trẻ con và đáng yêu đến lạ. 2 người bằng tuổi nhưng bề ngoài lại hoàn toàn khác nhau. Phụng thấp bé cùng gương mặt trẻ con đáng yêu. Còn Minh là một thằng con trai nổi trội bởi chiều cao khác thường. Mỗi lần đi cùng nhau bạn bè ác miệng thường trêu họ như đôi đũa lệch ,nhưng những lúc ấy Phụng chỉ ôm chầm lấy Minh bảo “anh trai đặc biệt của mình đó, đẹp trai không?”
Cô lúc nào cũng vậy, trông ngây ngô là thế nhưng bên trong lại cực kì mạnh mẽ. Minh yêu cô cũng vì lẽ đó, bên trong cô gái bé nhỏ lại có một sức mạnh mà cả Minh cũng không ngờ tới. Lần đầu tiên và duy nhất Minh biết Phụng khóc có lẽ là cách đây 3 năm , ngày anh đi tìm thứ gọi là tương lai và ích kỉ bỏ cô ở lại
Cả hai có một trò chơi mà ngày còn yêu nhau Phụng rất thích , trò chơi “lạc mất và tìm thấy”:
_Anh ơi , mình chơi trò chơi đi!
_Trò gì?
_ “lạc mất và tìm thấy”
_Trò gì nghe lạ vậy? Thế chơi như thế nào ?
_chúng ta sẽ đi đến một nơi đông đúc nhiều người như chợ hoặc khu phố nào đó, sau đó chia tay nhau , mỗi người đi một hướng, trò chơi sẽ kết thúc khi mình tìm thấy nhau, không tính thời gian, không được dùng điện thoại.
_ Thế nếu chúng ta không tìm được nhau?
_Không được, chúng ta sẽ tìm được nhau, anh không tìm em thì em sẽ tìm anh.
Minh phì cười, cô nhóc này lúc nào cũng có những suy nghĩ khác người:
_ Được rồi, được rồi… Anh chịu thua em rồi đó!
Thế là họ bắt đầu trò chơi. Cứ mỗi một tháng cô lại bắt Minh đưa đến một chỗ khác nhau và lần nào cũng là Phụng tìm thấy Minh trước.
_Em tìm thấy anh rồi nhá !
_ Sao lần nào cũng là em tìm thấy anh trước vậy?
_ Sao anh không hỏi “ sao không lần nào a tìm thấy em hết vậy ?” – Phụng nũng nịu tỏ vẻ giận dỗi
_Anh…- Minh cứng đơ cả người , không biết phải trả lời như thế nào
_ Em đùa đấy! em nói rồi ,dù anh không tìm em , em cũng sẽ nhất định tìm thấy anh.
“ Em nhất định tìm anh”-Minh đã lầm bầm câu nói này cả tuần nay.Ba năm ở Mỹ, cuộc sống khác hẳn ở Việt Nam khiến anh ngày càng xa Phụng hơn. Anh có những người bạn gái khác và hình ảnh của Phụng chỉ còn là một miền kí ức được cất giữ cẩn thận. Ba năm, chỉ có gia đình sang thăm chứ Minh không về dù là có kì nghỉ. Đến khi cầm bằng tốt nghiệp loại ưu trên tay, Minh mới giật mình và túng lúng. Minh đã như một kẻ ngốc trốn tránh không dám về vì sợ phải đối mặt với người anh đã bỏ lại. Và mỗi lần trải qua một cuộc tình chóng vánh , hình ảnh của Phụng lại hiện lên rõ hơn , nhắc nhở anh về một tình yêu đầu đời trong sáng và đẹp đẽ . Anh biết bản thân còn nghĩ về cô nhiều lắm, anh muốn trở về xin cô tha lỗi, nhưng đã ba năm ,anh không biết liệu cô có còn tha thứ cho a.
Phụng
Một chút may mắn, một chút kì diệu, cô tìm được anh. cô cứ tưởng mình luôn là người chiến thắng trong trò chơi tự nghĩ ra nhưng không phải. Anh và cô không còn ở trong một cái chợ, một trung tâm thương mại hay một con phố nhỏ nữa mà là nửa vòng Trái đất. Bàn chân cô nhỏ bé không đủ sức tìm anh nữa. Còn anh, chẳng bao giờ anh tìm thấy cô.
5 tháng sau khi đi du học , Minh chia tay. Ngày đó anh bảo yêu xa khó lắm, anh không muốn cô buồn, anh không thể bên cạnh chăm sóc cô thì nên để cô tìm một người khác tốt hơn. Lần đầu tiên cô rơi nước, lần đâu tiên cô òa khóc như một đứa trẻ . Thế rồi sau đó cô nhận ra được sự thật, không hề có cái lí do cao cả như anh nói, chia tay đơn giản là vì có người thứ ba
Từ ngày đó , cô tự nhốt mình trong vỏ ốc . Cô vẫn vui vẻ, yêu đời , vẫn cười nói hạnh phúc, duy chỉ có trái tim là chôn chặt . Cô đã yêu và bị tổn thương quá nhiều, cô cần một khoảng lặng, cần để trái tim được nghỉ ngơi.
Phụng luôn hết mình , dù yêu hay đau khổ. Cô luôn có khả năng nắm bắt và tìm kiếm hạnh phúc cho mình, chỉ là hạnh phúc không chịu nằm yên trong tay cô mà thôi.
Cô mạnh mẽ hơn những người con gái khác , cô không khóc khi bị bỏ rơi, không vật vã đau đớn khi trở về nhà, cô vẫn cười để mọi người yên tâm . Thế nhưng dù cô có cứng rắn đến đâu đi nữa thì cũng không đủ sức tự tạo cho trái tim mình một lối thoát, đủ sức tìm được niềm vui nào khác ngoài miền kí ức xa xôi.
Ba năm đại học, cô có mọi loại quan hệ như người ta thường có, trừ người yêu. Cô làm thêm, tham gia công tác tình nguyện, cô quen biết nhiều người, có thêm thật nhiều bạn bè nhưng tuyệt nhiên không có bạn trai.
Ba năm là thời gian đủ dài để xoa dịu những nỗi đau và dung hòa cảm xúc. Cô không còn buồn bã hay luyến tiếc nhưng ba năm với vết thương dang dở, với cửa lòng đóng chặt thì cảm xúc với tình yêu cũng chai sần. Trái tim cô không cho ai đụng đến cũng đã đầy dây leo và bụi gai chằn chịt, làm gì còn chàng hiệp sĩ nào đủ dũng cảm phá bỏ mà bước vào nữa. Ấy vậy mà khi nghe tin Minh về, đôi vai Phụng lại khẽ run lên.
Minh hẹn gặp nhưng cô từ chối. Cô hiểu rõ Minh muốn nói gì và cô nghĩ bản thân không cần thiết phải nghe những điều đó. Khoảng thời gian qua đã dạy cô cách sống độc lập và tự tin, cô yêu ghét rõ ràng, cô biết cách xử sự lí trí . Và dù cô có còn yêu Minh hay không thì anh cũng còn xứng đáng với tình yêu của cô nữa.