Có thể, khi Thượng Đế tạo ra tình yêu, người đã đánh rơi một ít vào đôi mắt màu nâu của Duy, nên nó mới trong veo và gây yêu mến cho kẻ nào trót ngắm nhìn.

Duy nâng chiếc gương cầm tay bé xíu lên ngang mặt, nghiêng nghiêng đầu chỉnh lại mớ tóc về nếp. Sau một cú hất tóc điệu nghệ, Duy – vẫn bằng động tác rất nghệ sĩ – đội lên đầu chiếc mũ trắng rồi tự tin bước ra khỏi phòng thay đồ. Những bước đi uyển chuyển và cách lấy tay giữ cổ một cách điệu đà khi tằng hắng không khỏi khiến người khác ngoái nhìn cậu bằng vẻ kỳ lạ và nụ cười tủm tỉm. Mặc kệ, cậu chỉ cần biết mình đẹp, và hát rất hay. Ngồi trên hàng ghế khác giả gần lối đi, Duy chẳng mảy may để tâm đến ai, chỉ chúi đầu vào điện thoại, hồi âm một vài tin nhắn. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: tối nay nhất định phải hát cho thật hay!
Vỹ lách người qua đám đông đang tụ tập phía trước hội trường. Cô chen chân qua được khá dễ dàng nhờ vóc dáng nhỏ bé, rồi đứng tựa vào tường thở một hơi nghỉ mệt. Hãy còn sớm chán! Chương trình văn nghệ của câu lạc bộ âm nhạc Mi Thứ của trường sẽ bắt đầu lúc bảy giờ. Giờ này mới sáu rưỡi, Vỹ không quên trách mình đi sớm, rồi tiến vào hội trường và tìm một chỗ ngồi đẹp. Đây là buổi biểu diễn của riêng câu lạc bộ nên người ngoài không mấy ai biết và đủ “ham hố” như Vỹ để bỏ buổi tối cuối tuần ngồi hơn hai tiếng trong hội trường rồi về, thành ra hội trường bình thường vốn nhỏ bé chật chột giờ lại rộng thênh thang. Vỹ nhanh chóng tìm được một vị trí cô cho là đẹp, ung dung ngồi xuống và quan sát xung quanh. Khán giả còn thưa, một vài nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp hơn bình thường đang lượn qua lượn lại nên Vỹ đoán đó là các “ca sĩ” hoặc “vũ công” của câu lạc bộ. Cô thoáng mỉm cười nghĩ: “Toàn giai nhân thế này, thật không uổng công lên đây!” rồi ngoái đầu lại phía sau mong tìm một gương mặt quen cho bớt lạc lõng.
Một cô gái nào vừa bước ngang qua Duy, mùi nước hoa Victoria’s Secret còn thoáng phảng phất làm Duy giật mình chú ý. Không nhiều cô gái ở độ tuổi này dùng nước hoa hiệu ấy. Một chút ngạc nhiên thích thú làm Duy ngẩng lên nhìn. Ở chiếc ghế vừa an tọa, cô gái cũng đang ngoái đầu nhìn về phía cậu.
Vỹ cảm thấy mình bị giật mình một chút. Chàng trai đội mũ trắng ngồi gần lối đi cũng đang nhìn cô. Mắt hai người chạm nhau và chợt dừng lại như một tiếng “ơi” khẽ khàng của nhân duyên. Ánh mắt của chàng trai ấy có sức quyến rũ lạ kỳ mà Vỹ chưa từng bắt gặp ở người khác. Đó là một đôi mắt hai mí rất đẹp rất thu hút và dù cách xa mấy dãy ghế, Vỹ vẫn nhận ra nó rất… nâu. Màu nâu sẫm nhưng dịu dàng, trong trẻo như gương mặt của cậu đang nhìn cô.
Các ngón tay Duy bỗng dừng lướt trên phím điện thoại, cậu sững người khi bắt gặp ánh mắt của cô gái “Victoria’s Secret” (Duy tạm gọi như thế vì chưa biết tên cô). Cô gái, tay phải còn đang vén lại mớ tóc ra sau, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn Duy. Đôi mắt to tròn đen láy và trong veo như nụ-cười-không-thành-hình của cô đang dành cho cậu. Chút hương thầm mang tên một nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng hãy còn phảng phất trong tâm thức của chàng trai đẹp đang ngẩn ngơ.
Thỉnh thoảng, nhân duyên tìm đến theo cách thật dễ thương!
***
Gần một nửa buổi diễn trôi qua và Vỹ hoàn toàn hài lòng với quyết định dành buổi tối cuối tuần cho các giai điệu. Cô đang tranh thủ lúc MC giới thiệu để nhắn tin khoe với đứa bạn thân. Bỗng một câu nói của MC làm cô chú ý: “Tiết mục sau đây hứa hẹn sẽ là cây đinh của buổi diễn.”. Vỹ nhíu mày một cái rồi nhét điện thoại vào túi, thích thú chờ đợi. Bất ngờ hơn cô tưởng, chàng trai đẹp đội mũ trắng bước ra mỉm cười tự tin. Giai điệu quen thuộc và cũ kĩ của bài Rhythm Of The Rain qua chất giọng mượt, khỏe, tràn đầy năng lượng của cậu trở nên tươi tắn và dễ thương hơn rất nhiều. Vỹ khe khẽ nhịp nhịp các ngón tay, mắt không ngừng chăm chú ngắm nhìn chàng ca sĩ nghiệp dư xinh đẹp. Màu tóc và màu mắt của cậu, dưới ánh đèn của hội trường, ánh lên sắc nâu sẫm, đẹp như một bảng phối màu hoàn hảo.
Duy kết thúc bài hát trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các khác giả ngồi dưới. Một vài người quen còn gọi tên cậu thân thiết. Duy thấy tràn đầy năng lượng và tự tin, cậu cười toe trong niềm hạnh phúc rồi chạy ra cánh gà, lau vội những giọt mồ hôi đang lăn xuống má. Và rất tự nhiên, Duy bật chiếc gương cầm tay nhỏ ra, điệu đà dặm lại phấn và kiểm tra xem mắt nước có còn hoàn hảo. Nếu một cô gái bình thường và một chàng trai bình thường nhìn thấy cảnh này, hẳn họ sẽ phì cười.
Duy khẽ tìm một chỗ ngồi dưới ghế khán giả. Không chắc là tình cờ hay hữu ý, cậu ngồi ngay đối diện Vỹ, chỉ cần đánh mắt qua là thấy cô đang say sưa hòa mình với những giai điệu vui tươi đang cất lên trên sân khấu. Hình ảnh ấy làm Duy thoáng mỉm cười. Hình như, giữa không gian đông đúc ồn ã này, hương nước hoa từ cô gái “Victoria’s Secret” vẫn còn thoang thoảng bên Duy. Có chút nồng nàn, và dễ chịu.
Buổi biểu diễn kết thúc rất thành công. Quan sát một lượt là nhận ra hầu như ai cũng ra về khi trên gương mặt còn lưu nét hài lòng, một vài người cười thích thú. Các anh chị trong câu lạc Mi Thứ đều rất vui nên định tổ chức tiệc ăn mừng ngay sau đó, họ gọi Duy đi cùng khi thấy cậu đang cố tiến nhanh ra cửa hội trường: