Không có điểm nào hấp dẫn cả. Đúng là chẳng có gì đáng để yêu cả.
Nàng lặp đi lặp lại như thế khi xoay qua xoay lại mấy vòng trước tấm gương lớn trong phòng. Đúng là thân hình nàng chẳng có gì hấp dẫn thật, người thì cao lêu nghêu nhưng chẳng cân đối, chỗ cần to thì lại bé chỗ bé thì lại to quá cỡ. Nhưng bù lại nàng có một khuôn mặt với vẻ đẹp thuần khiết, với làn da trắng ngần mịn màng, cái mũi nhỏ vút cao thanh thoát, đôi môi mọng đỏ tràn đầy sức sống và điều đặt biệt nhất và cũng là điều làm nàng tự hào nhất về mình đó chính là đôi mắt. Mắt nàng không quá to, không quá đen nhưng lại toát lên một vẻ đượm buồn, lúc nào cũng ướt át và trông như sắp khóc. Nó làm nàng thêm mong manh và dễ vỡ. Anh đã nhiều lần nhìn thật lâu vào đôi mắt ấy và thở dài: Đôi mắt này đa tình lắm đây.
– Đa tình ư? Đa tình thì mới yêu anh đấy.
– Nhưng chỉ đã tình với anh thôi nhé!
– Không biết, đời ai biết trước được điều gì đâu.
Đúng. Đời không ai biết trước được điều gì! Nàng cũng không ngờ mình có ngày này…
Một đêm không ngủ được, Nàng lôi lần lượt những tấm ảnh cũ được giấu trong những tập tin bí mật trong máy tính ra ngắm, từng tấm từng tấm một, thỉnh thoảng dừng lại vài giây trước một tấm đặc biệt nào đấy. Mỗi tập tin được đặt tên và sắp xếp theo trình tự thời gian. Bắt đầu là vào một ngày đầu tháng 6 của một năm nào đó và kết thúc là vào một ngày cách đây 7 tháng.
Một tiếng BUZZ mạnh rung chuyển cửa sổ chat, nàng như bừng tỉnh.
Tình mới: Em chưa ngủ à? Anh thấy nick em vẫn còn sáng.
Nàng: Em vẫn chưa buồn ngủ.
Tình mới: Có chuyện gì à? Hay là nhớ anh? Nói thật đi nhóc?
Nàng: Không có. Em thèm nhớ anh chắc. Em đi ngủ đây.
Nàng out ngay sau đó một phút.
Màn hình máy tính bên kia, tình mới há hốc mồm, gãi đầu rối tung lên, vừa out nick vừa lầm bẩm: Đồ vô tâm!
Anh
Anh là một nhiếp ảnh gia có tài, sở trường của anh là chụp chân dung. Một ngày cuối tuần nắng đẹp. Anh xách máy ảnh chạy lòng vòng khu nhà thờ Đức Bà. Trong một ngày như thế này từ cảnh vật đến con người đều trở nên sống động và căng tràn nhựa sống. Anh đang say sưa ghi lại hình ảnh chú ong đang chăm chú hút mật trên nhụy hoa thì một bóng một người con gái vô tình lướt qua giữa khung hình. Tim Anh bắt đầu loạn nhịp, Anh đinh ninh đó chính là Nàng nhưng lòng kiêu hãnh không cho Anh chạy về phía đó. Chờ Nàng đi xa một đoạn, Anh lặng lẽ bước theo và giả vờ ngó nghiêng như đang tìm đường khi Nàng bất chợt quay lại. Nàng đi chậm dần chậm dần rồi quyết định vẫy một chiếc taxi.
Anh phân vân: Gọi nàng và chúng ta sẽ gặp nhau. Lần đầu tiên sau 7 tháng Nàng đột ngột bốc hơi khỏi cuộc đời mình hay tảng lờ và cố nghĩ rằng mình đã nhầm người. Bây giờ hoặc không bao giờ nữa. Anh không biết rằng trong vô thức, Anh đang với tay ra phía trước sắp gọi tên Nàng thành tiếng.
Một cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai Anh. Giật mình, Anh quay lại.
– Anh làm gì mà bám theo bạn gái tôi?
– Tôi… Có bám theo ai đâu?
Anh chàng cao to, da rám nắng hất hàm về phía chiếc taxi vừa chuyển bánh – Là cô ấy đấy!
– Đó… đó là bạn gái anh sao? Vậy thì tôi nhìn nhầm người rồi.
Anh ném cho gã trai cao to ấy một nụ cười nhạt rồi quay lưng bước đi. Gã trai đứng đó thêm một lúc như để chắc chắn rằng anh đã đi xa và không thể bám đuôi cô gái thêm lần nữa.
Anh đi mà như đang chạy, thở dốc và bước từng bước dài. Anh đang trốn chạy cái gì đây? Gã trai đó? Cô? Hay là một sự thật khô khốc nào đang bày ra trước mắt? Anh đã nhìn nhầm thật sao? Anh nhìn nhầm, phải rồi, không thể nào như thế được. Anh không thể nào chịu nổi khi nghĩ đó chính là bạn trai của Nàng – người đã một thời ấm lạnh đều chỉ biết có Anh.
Tình mới
– Người bám theo em sáng nay trên phố là ai thế?
Nàng nhún vai:
– Em không biết.
– Thật không? – Tình mới hồ nghi.
– Lúc nào anh cũng không tin em – Nàng nhấn chìm anh trong cặp mắt đầy nước của mình.
– Thôi được rồi. Anh tin em. Nhưng cho anh hỏi em thêm một điều được không?
– Gì hả?
– Tại sao lúc đó em không lên taxi ngay như vậy chẳng phải có thể đã cắt đuôi được hắn sao? Em kêu anh đến dằn mặt anh ta để làm gì?
– Em thích hù cho hắn ta sợ một phen, lần sau bỏ cái tật ấy đi.
Tình mới nhún vai.